Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 972

Đúng lúc này, tại khu vực trung tâm bãi đá đột nhiên toát ra hào quang nhàn nhạt. Dưới ánh mặt trời, ba trăm sáu mươi mốt cây cột đá đột nhiên rung động kịch liệt, đường vân khắc trên thân cột ông ông cộng hưởng, một loại lực hấp dẫn đặc thù sinh ra.
Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó dừng lại trên thân một con phi cầm vừa rơi vào trận pháp không lâu. Con phi cầm giãy giụa một lát rồi toàn thân cứng đờ, sinh cơ trong người nó hoàn toàn biến mất.
“Hấp thu sinh cơ?”
Hắn lập tức điểm huyệt đạo của mình, che giấu toàn bộ sinh cơ trong đan điền khí hải và kỳ kinh bát mạch. Ngu Thượng Nhung vốn là người đoản mệnh, cho dù đột phá cửu diệp thì tuổi thọ còn lại cũng ít đến thảm thương. Không có kim liên, hắn không được hoàn lại thọ mệnh của tám mảnh liên diệp trước đó.
Nhớ lại lời nói của Giang Tiểu Sinh trước khi rời đi, Diệp Chân cũng đã từng bị đại trận này hấp thu thọ mệnh đến nỗi chết mất năm mạng, trận pháp này quả nhiên có thể hấp thu tuổi thọ của con người!
Ngu Thượng Nhung không tiếp tục tu luyện mà cố gắng ẩn nấp sinh cơ, tuy vậy sinh cơ vẫn từ từ thoát ra khỏi cơ thể hắn, biến thành làn khói mỏng bay về phía đại trận.
“Cát Lượng, ra ngoài đi!” Ngu Thượng Nhung khẽ quát một tiếng.
Cát Lượng không nghe lời hắn mà đột nhiên đứng lên đi vòng quanh thân hắn, hai mắt nó toả kim quang nhàn nhạt, một cỗ sinh cơ từ từ bay ra khỏi thân thể nó dung nhập vào cơ thể Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung cả kinh. Cát Lượng có năng lực bổ sung thọ mệnh?!
Người Quân Tử Quốc, chớm nở chớm tàn. Đây đều là thiên ý.
Không biết đã qua bao lâu, Ngu Thượng Nhung không hề cảm thấy sinh cơ bị rút đi mà còn phát hiện trong cơ thể được bổ sung thêm không ít thọ mệnh. Cho dù là trăm năm cũng đã đủ khiến hắn kinh hỉ đến nghẹn lời.
Rốt cuộc ánh sáng trong trận văn biến mất, những cây cột đá cũng ngưng rung động, mọi vật trở nên yên tĩnh như trước. Ngu Thượng Nhung đứng dậy nhìn Cát Lượng.
Hí !
Không đợi Ngu Thượng Nhung kịp phản ứng, Cát Lượng đạp không bay lên trời.
Ầm! Thiên võng ngăn nó lại.
“Ngươi muốn trở về?”
Hí.
Cát Lượng gật đầu.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười vỗ vào lưng nó. “Cho ta một chút thời gian. Nếu không phá được trận này, ta không xứng với danh xưng Kiếm Ma nữa.”
Thời gian cấp bách, Ngu Thượng Nhung ngồi xuống nhanh chóng khôi phục tu vi. Song chưởng chập lại, nửa đoạn Trường Sinh Kiếm lại bay lên lượn vòng trên không trung…
Cát Lượng nhàm chán không biết làm gì bèn chạy đuổi theo Trường Sinh Kiếm, cứ thế bay vòng quanh bãi đá.
Trên Vân Sơn.
Lục Châu cũng đang nhắm mắt tu hành, các ký tự vô nghĩa của Thiên thư không ngừng xuất hiện trong não hải, những chữ triện màu vàng kim thi nhau loé lên.
Lục Châu có thể cảm giác được rõ ràng lực lượng phi phàm đang phát sinh biến hoá. Chẳng lẽ Thiên Thư Khai Quyển bắt đầu có tác dụng?
Các ký tự Thiên thư liên tục lấp loé rồi từ từ biến thành những con chữ có nghĩa, sắp xếp lại thành một câu khẩu quyết.
“Vô lượng chúng sinh, qua hết đời này đến đời khác, thiện có ác có, phúc có tội có, tất cả đều được nghiệp quả minh xét…”
Lực lượng phi phàm đã đạt tới trạng thái bão hoà, Lục Châu bắt đầu mặc niệm khẩu quyết. Hai mắt hắn hiện ra lam quang, tuy rằng đang nhắm nghiền mắt nhưng Lục Châu lại có thể nhìn thấy!
Lục Châu thấy được Vu Chính Hải đang chắp tay sau lưng đứng trên Vân Sơn đài, Bích Ngọc Đao lơ lửng trước mặt hắn. Chỉ vẻn vẹn có thế thôi mà lực lượng phi phàm đã tiêu hao hết một nửa!
Lục Châu vội vàng dừng thi triển thần thông Thiên thư.
“Thứ này…”
Hắn không biết nên sầu não hay vui mừng. Có được thần thông này Lục Châu có thể nhìn trộm mọi thứ. Nhưng lỡ vô tình nhìn thấy người khác đang tắm chẳng phải rất xấu hổ sao?
Lục Châu lắc đầu. Toàn suy nghĩ linh tinh.
Chỉ trong một hô hấp mà đã lãng phí hết một nửa lực lượng phi phàm, đúng là lòng đau như cắt. Với số lượng đó Lục Châu có thể đối kháng được với thập diệp, nếu chỉ dùng để nhìn trộm thì đúng là lãng phí vô cùng.
Đúng là thần thông cùi bắp! Có cũng như không.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra.
Điểm công đức: 117.440 điểm.
Tuổi thọ còn lại: 219.740 ngày.
Toạ kỵ: Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Cát Lượng đang nghỉ ngơi…, Cùng Kỳ, Đương Khang.
“Cát Lượng đang nghỉ ngơi?” Lục Châu kỳ quái nói.
Sau khi Bạch Trạch thi triển năng lực đặc thù mới tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, Cát Lượng rốt cuộc đã kích phát ra năng lực gì?
Thần thông tuy là cùi bắp nhưng nhân lúc không cần dùng tới lực lượng phi phàm, có thể thi triển xem sao. Huống hồ gì Lục Châu còn có Tử Lưu Ly hoang cấp, tốc độ khôi phục rất nhanh.
Thế là Lục Châu lại mặc niệm khẩu quyết. Hai mắt toả ra lam quang nhàn nhạt.
Lần này Lục Châu nhìn thấy Ngu Thượng Nhung ngồi giữa bãi đá tạo hình trận pháp, nửa đoạn Trường Sinh Kiếm bay lượn khắp nơi, Cát Lượng đang chạy đuổi theo nó, không ngừng va chạm với cương tuyến của thiên võng.
Trong lòng Lục Châu chấn động, khẽ quát: “Cát Lượng, bảo vệ hắn cẩn thận.”
Cát Lượng lập tức dừng vó ngựa, nó ngửa đầu hí lên một tiếng rồi ngoan ngoãn chạy đến nằm xuống bên cạnh Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung kỳ quái mở mắt nhìn Cát Lượng. Vừa rồi còn tung tăng bay nhảy khắp nơi, sao bây giờ lại ngoan ngoãn nằm im rồi?
Cát Lượng nằm một lúc bèn ngủ mất.
Lục Châu mở mắt, gọi: “Người đâu.”
Ngoài cửa xuất hiện một đệ tử Vân Sơn khom người đáp: “Xin Lục tiền bối phân phó.”
“Gọi Vu Chính Hải tới đây.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau Vu Chính Hải đã đến. “Sư phụ, người cho gọi đồ nhi?”
“Nhị sư đệ ngươi đang gặp khó khăn, nơi đó cách Vân Sơn không xa, vi sư không biết vị trí cụ thể, ngươi tìm đến đó chi viện hắn. Nhớ kỹ, nếu gặp cường địch thì không được ham chiến, nhiệm vụ của ngươi là tìm đến chỗ của nhị sư đệ.” Lục Châu dặn dò.
Vu Chính Hải nghe vậy, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nhưng không hỏi nhiều, lập tức đáp: “Vâng, đồ nhi đi ngay.”
Từ ngữ khí của sư phụ, Vu Chính Hải nhận ra tình thế khẩn cấp, nhớ lại mấy ngày nay đều không thấy nhị sư đệ đâu, hắn cũng cảm thấy lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận