Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1587

Minh Thế Nhân mắng:
“Tây Khất Thuật nuốt riêng Huyết Nhân Tham và Tuyết Liên của ngươi, lại thi thuật với mẫu thân ngươi. Gia sư giết hắn là để báo huyết hải thâm cừu cho ngươi, ngươi đã không biết ơn thì thôi, còn sợ này sợ nọ?”
Minh Thế Nhân hừ lạnh một tiếng: “Trong Triệu phủ này, kẻ ngu nhất chính là ngươi.”
Triệu Dục ôm mặt lui về sau một bước, cái tát này rốt cuộc khiến hắn tỉnh táo ra nhiều.
“Bọn hắn đều đang gạt ta sao?”
“Nói nhảm.”
“Nhưng là… vì cái gì chứ?”
“Việc này phải hỏi tên họ Tây kia.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu mở miệng gọi: “Lão tứ.”
Trong lòng Minh Thế Nhân khẽ động, vội vàng nói: “Sư phụ, đồ nhi biết sai.”
“Vi sư không có trách ngươi.” Lục Châu nói.
Bởi vì có Tư Vô Nhai là vết xe đổ, Lục Châu cũng lười truy hỏi Minh Thế Nhân.
Tục ngữ nói, cha mẹ sinh con trời sinh tính. Bọn hắn có suy nghĩ và tính cách riêng, không cần phải quản quá rộng.
Lục Châu xoay người rời đi, trở về phòng tu luyện.
Minh Thế Nhân gãi gãi đầu, bỗng cảm thấy luống cuống.
Triệu Dục trầm mặc một lúc, rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi: “Minh huynh, ta phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi tin ta không?”
“Bây giờ ngoài tin huynh ra ta không còn cách nào khác.”
“Đưa đầu của hắn đến cho Tây Khất Thuật.” Ánh mắt Minh Thế Nhân lạnh đi.
“Để ta làm.”
Minh Thế Nhân vung Ly Biệt Câu ra, đơn giản chém đứt đầu Huyền Cao rồi lấy áo choàng của Triệu Dục bọc lại, sau đó đạp không bay lên.
“Ủa quên, nhà hắn ở đâu?” Minh Thế Nhân khựng lại hỏi.
“Nhà hắn… à, cách đây mười dặm, bên thành nam.”
Hư ảnh Minh Thế Nhân loé lên rồi biến mất trong không trung.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài Triệu phủ, một thanh bào kiếm khách đứng nhìn theo bóng Minh Thế Nhân đang khuất dần, thấp giọng nói: “Lão tứ, đệ xúc động quá rồi.”
Hắn quay đầu lại, truyền âm nói: “Đại sư huynh, nơi này giao cho huynh, ta đi trông chừng lão tứ.”
Ngay sau đó có lời truyền âm lọt vào tai: “Được.”
Ban đêm.
Buổi đêm ở thanh liên giới không quá yên tĩnh, hàn phong cuốn theo một ít hung thú lướt qua thành trì.
Trong phủ Tây tướng quân, đèn đuốc sáng trưng. Tây Khất Thuật ngồi ngay ngắn sau tấm bình phong, nhắm mắt tu hành.
Ầm!
Một cái đầu người đẫm máu phá tung cửa sổ bay vào trong.
Tây Khất Thuật mở to mắt, vung tay một cái. Cương khí ngăn trở đầu người. Đầu người rơi xuống đất, lăn tới dưới chân hắn.
Khi nhìn rõ mặt người kia, trong mắt Tây Khất Thuật loé lên kinh ngạc và sát khí: “Huyền Cao?”
Ngoài cửa sổ truyền tới thanh âm: “Tiếp theo sẽ đến lượt ngươi.”
Vù.
Tây Khất Thuật bay lướt ra khỏi cửa sổ, vọt lên không trung. Hắn nhìn thấy một đạo nhân ảnh đang bay lượn trong tầng trời thấp, lập tức lạnh lùng nói:
“Tiểu nhân vật, ta xem ngươi chạy đi đâu!”
Tây Khất Thuật điên cuồng đuổi theo.
Đuổi được nửa đường, hắn đột nhiên ngừng lại nói: “Muốn dẫn dụ ta rời đi? Ngươi vẫn còn non lắm.”
Nhưng đạo nhân ảnh kia cũng ngừng lại, quay đầu mắng một câu: “Thứ hèn nhát.”
“Hả?” Tây Khất Thuật nhíu mày, trong lòng bàn tay bóp nát một tấm phù chỉ, miệng chế giễu: “Ngươi có thấy ai dám đuổi theo mà hèn nhát chưa?”
“Ngươi chứ ai!”
Tây Khất Thuật tung hoành sa trường nhiều năm, đương nhiên không phải là người dễ dàng tức giận. “Ngươi là ai?”
“Một người muốn giết ngươi.”
“Chỉ bằng ngươi sao?”
“Nơi này sẽ là nơi chôn thây ngươi!”
Bóng người kia đáp xuống mặt đất, vỗ mạnh xuống. Phanh!
Thụ mộc cấp tốc sinh trưởng.
Tây Khất Thuật kinh ngạc nói: “Tâm pháp thúc đẩy cây cối sinh trưởng? Ngươi rốt cuộc là ai?”
Bóng người kia không thèm để ý tới câu chất vấn của Tây Khất Thuật, chỉ lo khống chế dây leo đầy trời, quật về phía Tây Khất Thuật.
Vù vù vù, Tây Khất Thuật loé lên, vọt qua vọt lại giữa các sợi dây leo.
Trong lúc hắn đang tìm kiếm mục tiêu, một đạo hàn mang vạch qua. Tây Khất Thuật lập tức gọi ra Tinh Bàn.
Ầm!
Tinh Bàn khuếch trương ra gấp trăm nghìn lần, chấn vỡ toàn bộ đám cây cối.
“Người trẻ tuổi, ngươi vẫn còn quá non!”
Thanh sắc Tinh Bàn sáng lên mười hai đạo Mệnh Cách, bay lên không trung rồi cấp tốc áp xuống. Mười hai đạo lực lượng Mệnh Cách đồng thời bắn ra cương ấn quang trụ.
Oanh.
Một cái hố tròn xuất hiện dưới mặt đất. Đáng tiếc bên trong không có thi thể nào.
Tây Khất Thuật cau mày tiến về phía trước. Mỗi một bước đi đều điều động nguyên khí, cảm giác biến hoá từ bốn phương tám hướng.
Khi hắn đi được một đoạn, dưới mặt đất đột nhiên có thân ảnh phá không bay lên, hàn mang xuất hiện đánh vào chỗ yếu hại trên người Tây Khất Thuật.
Phanh phanh phanh…
Tốc độ nhanh như quỷ mị, thủ đoạn chém giết cực hạn, nắm chắc thời cơ đến mức hoàn mỹ.
“Cút ngay!” Tây Khất Thuật phát tán cương khí hộ thể, chấn bay người kia.
Bóng người lăng không vọt ra sau, đáp xuống đất, trong tay nắm chặt vũ khí vừa giống đao vừa giống móc câu.
Tây Khất Thuật âm trầm nói: “Ta và ngươi không oán không thù, vì sao lại nhằm vào huynh đệ chúng ta?”
“Không oán không thù?” Bóng người bật cười ha hả.
Tây Khất Thuật nghe được trong giọng cười của hắn có khinh thường và địch ý vô cùng nồng đậm, lập tức cau mày hỏi: “Xưng tên đi.”
“Gia gia ngươi họ Nhật.”
“Nhật?”
“Cháu ngoan… Phì, gia gia ta không có đứa cháu hèn nhát như ngươi.”
Tây Khất Thuật rốt cuộc bị lửa giận thiêu đốt. Với địa vị của hắn, chưa từng bị người nào nhục mạ như vậy.
Vù !
Hư ảnh lấp loé vọt về phía Minh Thế Nhân. Minh Thế Nhân lập tức bay vọt ra sau, ngàn vạn thụ mộc đâm chồi, chỉ trong chốc lát đã biến thành một cánh rừng nhỏ.
Tây Khất Thuật gọi ra Tinh Bàn, khuếch trương lên vạn lần, khi hắn vừa định lặp lại chiêu cũ để chém đứt đám cây cối này thì hư ảnh Minh Thế Nhân đã đâm vào khu vực Mệnh Cách trên Tinh Bàn của hắn.
Hàn mang toả sát ý, tốc độ phát huy đến cực hạn.
Tây Khất Thuật hừ lạnh nói: “Tự mình nạp mạng? Chết đi cho ta!”
Mệnh Cách kia lập tức xạ kích ra một đạo quang trụ bắn bay Minh Thế Nhân. Ầm!
Minh Thế Nhân dùng Ly Biệt Câu chắn ngang trước người, kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay run lên, thân ảnh lẩn trốn vào trong đám thụ mộc.
Tây Khất Thuật thu hồi Tinh Bàn đáp xuống đất, cảm thụ bốn phía xung quanh.
“Tu vi có bấy nhiêu cũng muốn giết ta?” Tây Khất Thuật vừa đi về phía trước vừa trào phúng, “Người mà lão tử giết còn nhiều hơn cơm ngươi ăn đó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận