Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2150: Quang Luân Châu

Lục Châu đạp không đi tới, điện hồ bắn ra tứ phía. “Năm đó lão phu tạo ra Tinh Nguyên Cổ Trận là để Thái Huyền Sơn có thể vững chắc như thành đồng. Trận này chỉ có một chủ nhân duy nhất, chính là lão phu.”
Ôn Như Khanh cảm thấy muốn hộc ra một ngụm máu. Hắn cố gắng hoàn thiện trận pháp này, hoá ra chỉ là may áo cưới cho người khác?
Lục Châu tiếp tục cất bước.
“Từ khi nhân loại bắt đầu sinh ra văn minh, lão phu đã nghiên cứu qua hàng trăm hàng ngàn loại phương pháp tu hành. Không biết từ lúc nào nhân loại lại phân biệt ra chính tà, kỳ thực dù là Nho, Phật hay Đạo cũng đều là trăm sông đổ về một biển…”
Hai mắt Ôn Như Khanh trừng lớn.
“Lúc đó lão phu luận đạo với toàn bộ tu hành giả trong thiên hạ, pháp thân ai nấy đều khác nhau, trăm hoa đua nở. Là ai nói với ngươi người có đạo tu hành khác ngươi chính là ma?!”
Vừa nói, lam sắc liên toạ vừa bay ra đánh vào người Ôn Như Khanh.
Ôn Như Khanh điên cuồng phun máu. Người tính không bằng trời tính, hắn tự cho rằng mình học nghệ trên Thái Huyền Sơn nhiều năm, đã đủ hiểu Ma Thần.
Nhưng bây giờ mới biết, trên người Ma Thần có quá nhiều bí mật ẩn tàng, thậm chí còn sâu hơn Minh Tâm nhiều.
Ôn Như Khanh thu hẹp cương khí hộ thể, ý đồ muốn rời khỏi cổ trận, nhưng thủ ấn của Lục Châu đã từ trên trời giáng xuống.
Ầm!
Hắn bị đánh lún sâu vào mặt đất.
Mùi máu tươi theo cơn gió phiêu tán mà ra. Lực lượng của Tinh Nguyên Cổ Trận từ từ phai nhạt như thể đã hoàn thành xong sứ mệnh ngắn ngủi của mình.
Lục Châu đáp xuống bên cạnh Ôn Như Khanh, sắc mặt vẫn nhàn nhạt như trước. Điện hồ biến mất, lam đồng biến mất, hắn thu hồi trạng thái Ma Thần, trở lại bộ dáng bình thường.
Ôn Như Khanh không còn chống cự nữa, hắn yên tĩnh nhìn lên bầu trời, trong mắt khi thì hoảng hốt, khi thì thanh tịnh, khi thì sợ hãi.
Thật lâu sau, Ôn Như Khanh mới thấp giọng nói: “Lão sư, ngài biết không… kỳ thực những điều này học sinh đều hiểu rõ.”
Hắn hít một hơi thật sâu. “Học sinh mệt rồi, lão sư tiễn ta một đoạn đi… Có thể chết trong tay ngài, ta không còn gì để tiếc nuối.”
“Ngươi muốn được chết?” Lục Châu nhìn chằm chằm vào mắt Ôn Như Khanh.
Ôn Như Khanh khẽ cười, hai hàng nước mắt chảy ra, hắn quỳ xuống đất, dập đầu một cái thật mạnh.
Ầm!
Sàn đá cẩm thạch nứt toác ra.
Đối với thái độ của Ôn Như Khanh, Lục Châu không hề buông lỏng. Nhân tâm khó dò, người từng bị phản bội như hắn sẽ không còn ngây thơ tin vào lòng người. “Muốn chết dễ dàng như vậy? Nói ra tung tích của Minh Tâm.”
Ôn Như Khanh lắc đầu đáp: “Minh Tâm có ơn với ta, ta không thể bán đứng hắn.”
“Lão phu không có ơn với ngươi?” Lục Châu chất vấn.
Ôn Như Khanh khẽ lắc đầu, sau đó ánh mắt trở nên kiên định: “Những gì ngài đã ban thưởng, ta… trả lại hết cho ngài.”
Nói xong, hắn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh vào đan điền khí hải của mình. Thành đan điền nứt toác, vô tận nguyên khí cuồn cuộn trào ra, chảy vào Tinh Nguyên Cổ Trận.
Lục Châu vẫn duy trì biểu tình lạnh lùng nhìn Ôn Như Khanh, không hề ra tay ngăn cản.
“Thái Huyền Kiếm trả cho ngài, tu vi này… cũng trả cho ngài!” Ôn Như Khanh nói.
Đại lượng nguyên khí tràn vào cổ trận rồi tan biến giữa thiên địa, đan điền khí hải Ôn Như Khanh rất nhanh đã trở nên khô quắt lại.
Hơn trăm tên Thánh Điện Sĩ cấp tốc chạy tới, bao vây quanh Thánh Điện. Nguyên khí phong bạo khiến bọn hắn không dám tới gần.
“Mau đi bẩm báo Quan chí tôn!”
“Vâng!”
Lát sau, phong bạo từ từ ngừng lại, tầm nhìn trở nên rõ ràng. Hơn trăm tên Thánh Điện Sĩ nhìn thấy Lục Châu đứng chắp tay lạnh lùng nhìn Ôn Như Khanh toàn thân là máu, hoảng sợ kêu lên:
“Ai dám lớn mật đến Thánh Điện gây sự?”
Ngoài miệng nói cứng nhưng trong lòng bọn hắn hiểu rõ người dám đứng tại Thánh Điện đánh trọng thương Ôn Như Khanh sao có thể là người tầm thường.
Lục Châu không để ý đến đám Thánh Điện Sĩ, hờ hững nói: “Chuyện này không liên quan đến các ngươi, hôm nay lão phu không muốn đại khai sát giới, cút đi trước khi lão phu nổi giận.”
Nghe vậy, đám Thánh Điện Sĩ lập tức lùi về sau hơn mười mét.
Ôn Như Khanh chậm rãi đứng dậy, gian nan nói thành tiếng: “Chuyện này không liên quan đến các ngươi. Cút hết cho ta!”
“Ôn chí tôn, vì sao thế?” Đám Thánh Điện Sĩ không hiểu hỏi lại.
“Bản Chí Tôn lặp lại lần nữa, cút!”
Đám Thánh Điện Sĩ không dám làm nghịch lại lời Ôn Như Khanh, bèn khom người đáp: “Vâng.”
Hơn trăm tên Thánh Điện Sĩ rời khỏi Thánh Điện, đứng ở rất xa nhìn về phía này.
Ôn Như Khanh quay đầu nhìn về phía Lục Châu, cảm giác như đang được giải thoát, hắn tiếp tục nói: “Còn có một thứ…”
Hắn lấy từ trong ngực áo ra một viên minh châu, nâng trong lòng bàn tay. “Năm đó ngài ban thưởng Quang Luân Châu cho ta, hy vọng ta sớm thành Chí Tôn, ngưng tụ quang luân. Đáng tiếc học sinh ngu dốt, dù làm thế nào cũng không ngưng tụ được đạo quang luân thứ chín…”
Khụ khụ. Hắn phun ra một ngụm máu, sau đó vung tay lên. “Trả cho ngài.”
Quang Luân Châu trôi nổi bay tới trước mặt Lục Châu. Lục Châu cầm lấy nó, trầm mặc một lát rồi nói: “Ngươi trả nổi sao?”
Biểu tình của Ôn Như Khanh càng thêm buồn bã: “Trả không nổi…”
Đúng lúc này, hắn đạp mạnh chân, toàn thân bay vọt lên không trung, cao giọng nói: “Ta lấy mạng trả ngài!”
Ông !
Hai tay chập lại, toà pháp thân sừng sững vào trong mây xuất hiện. Ôn Như Khanh gào lên một tiếng, một đạo quang luân kịch liệt thu nhỏ, năng lượng hội tụ vào viên Quang Luân Châu trong tay Lục Châu.
Từ đâu lấy tới thì trả về chỗ đó!
Khi đạo quang luân thứ nhất biến mất, toà pháp thân thu nhỏ ba ngàn trượng. Tiếp theo toà quang luân thứ hai, thứ ba, thứ tư… cấp tốc thu nhỏ, năng lượng đều bay trở vào viên Quang Luân Châu kia.
Khi đạo quang luân thứ tám biến mất, liên toạ bên dưới pháp thân ầm một tiếng vỡ tan thành từng mảnh.
“A !”
Đám tu hành giả trong Thánh Vực ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này đều ngây người. Hơn trăm Thánh Điện Sĩ cũng chết trân tại chỗ.
Điều này có nghĩa là, Ôn Như Khanh đã thật sự bị hủy diệt.
Toà pháp thân từ ba ngàn trượng co rụt lại còn ngàn trượng, rồi trăm trượng… mãi cho đến khi nó trở nên hư hoá rồi tiêu tán vào giữa thiên địa, viên Quang Luân Châu trong tay Lục Châu càng thêm chói mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận