Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1849: Quan hệ rối loạn

“Rốt cuộc ngươi cũng ra mặt cho hắn.” Trần Phu nói.
“Thì ra sư phụ đã sớm dự liệu được.”
“Tuy ngươi là hoàng đế Đại Hàn nhưng ngươi cũng là sư đệ của Trương Tiểu Nhược. Tại Thu Thủy Sơn này không có hoàng đế nào cả, ngươi có hiểu không?”
“Đồ nhi hiểu.”
“Lưu Chinh.” Trần Phu đạm mạc nói, “Ngươi và Trương Tiểu Nhược đồng thời bị phạt, mỗi người bị trừ bỏ ba Mệnh Cách. Hoa Dận, ngươi là đại sư huynh, thay vi sư chấp hành hình phạt.”
Tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Không ai hiểu được sư phụ cớ gì lại làm như thế. Ngay cả Trương Tiểu Nhược và Lưu Chinh cũng kinh ngạc nhìn nhau.
Hoa Dận khom người nói: “Sư phụ, tại sao lại làm như thế?” Xử phạt cũng phải có nguyên nhân chứ?
“Các ngươi thật sự cho rằng cái gì vi sư cũng không biết?”
Trong đạo trường lập tức yên tĩnh đến cực điểm.
“Các ngươi thật sự cho rằng đã che mắt bịt tai ta? Thật to gan!!”
Đúng lúc này, Vân Đồng Tiếu và Lương Ngự Phong đột nhiên xoay người động thủ với Trương Tiểu Nhược và Lưu Chinh.
“Bắt lấy bọn hắn!”
Hai chân nhân vừa ra tay, không gian lập tức bị ngưng kết.
Nhưng đúng lúc này, hư ảnh Nguỵ Thành và Tô Biệt loé lên ngăn cản Vân Đồng Tiếu cùng Lương Ngự Phong.
Vân Đồng Tiếu và Lương Ngự Phong là nhị đệ tử cùng tứ đệ tử Thu Thủy Sơn, vì sao lại đột ngột ra tay với đồng môn?
“Cút ngay, nơi này không có việc của các ngươi!” Vân Đồng Tiếu trầm giọng nói.
Tô Biệt lắc đầu: “Không ai được phép ra tay với bệ hạ, chuyện này không hợp tình không hợp lý.”
“Nơi này chẳng có hoàng đế nào cả, chỉ có thất sư đệ! Tránh ra!”
“Nếu hoàng đế xảy ra chuyện, thiên hạ sẽ đại loạn.” Tô Biệt đáp.
“Loạn thì loạn. Có Thu Thủy Sơn ở đây, thiên hạ chẳng loạn lâu được, Thu Thủy Sơn sẽ bình định thiên hạ, chấn chỉnh non sông!” Vân Đồng Tiếu khí phách nói.
Hai bên đối chọi gay gắt. Tuy chỉ nói mấy câu nhưng Lục Châu đã nghe hiểu. Đây chính là… nội đấu.
Nói ngắn gọn một câu là: Sư huynh muốn cướp đoạt thiên hạ trong tay sư đệ, sư phụ hiện tại không khoẻ, không có cách nào xử lý bọn hắn.
“Thì ra là thế.” Lục Châu bỗng mở miệng nói. Thanh âm hùng hồn rơi vào tai mỗi người.
Trần Phu lắc đầu, đạm mạc nói: “Tô Biệt, Nguỵ Thành, các ngươi là trụ cột của Đại Hàn, nhưng chuyện ở Thu Thủy Sơn không đến lượt các ngươi nhúng tay. Cút!”
Nguỵ Thành, Tô Biệt câm nín.
Tuy bọn hắn là chân nhân nhưng ở trước mặt Trần Phu thì chẳng là gì.
Lưu Chinh ấm ức nói: “Sư phụ, đại sư huynh, tam sư huynh, mọi người phải làm chủ cho ta, ta cũng chỉ muốn bảo vệ mình!”
Trần Phu hừ lạnh một tiếng, chỉ tay vào Trương Tiểu Nhược: “Lưu Chinh, ngươi thậm chí còn không để ý đến đạo đức luân lý, gả nữ nhi của ngươi cho tên nghiệt đồ này!”
Đạo trường trở nên an tĩnh. Hoa Dận và Chu Quang trợn tròn mắt nhìn về phía Lưu Chinh cùng Trương Tiểu Nhược. Đám người Ma Thiên Các cũng há hốc mồm.
Minh Thế Nhân gãi đầu nói: “Chờ một chút… điều này có nghĩa là, lão thất là hoàng đế, gả nữ nhi của mình cho ngũ sư huynh sao?”
Mịa, cái loại quan hệ rối loạn gì thế này?
Minh Thế Nhân đảo mắt một hồi, sau đó quay đầu hỏi Lưu Chinh: “Vậy ngũ sư huynh của ngươi gọi ngươi là phụ hoàng?! Rồi ngươi gọi hắn là gì?”
Lưu Chinh nhíu mày. Đây là vấn đề mà hắn không muốn nhắc tới nhất.
Lúc này Trương Tiểu Nhược bỗng đứng lên nói: “Nếu sư phụ đã biết thì cũng không cần phải giấu giếm nữa làm gì. Vấn đề này không quan trọng, quan trọng là ta thích Quân Như, Quân Như cũng thích ta là được.”
Quân Như hẳn là nữ nhi của Lưu Chinh.
Trần Phu hạ lệnh: “Hoa Dận.”
“Có đồ nhi.”
“Thay vi sư chấp hành môn quy!” Trần Phu trầm giọng nói.
“Việc này…” Hoa Dận do dự.
Nếu hắn thật sự làm thế, một khi sư phụ rời đi, hai sư huynh đệ hắn chắc chắn sẽ trở mặt thành thù, huyết hải thâm cừu.
Hư ảnh Trần Phu loé lên, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Nguỵ Thành và Tô Biệt, đánh ra hai chưởng. Hai người lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Hư ảnh lại lấp loé, Trần Phu dễ dàng tóm lấy cổ Trương Tiểu Nhược và Lưu Chinh.
Không ai dám nói chuyện, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Phu.
Trần Phu lãnh đạm nói: “Các ngươi cho rằng vi sư bị thương thì không còn là đối thủ của các ngươi?”
Soạt!
Toàn bộ đệ tử Thu Thủy Sơn vội vàng quỳ xuống đất. Sư phụ nào có dáng vẻ của người bị thương, rõ ràng là bảo đao sắc bén. Vẻ tiều tuỵ trước đó đều là diễn trò sao?
Trần Phu thở dài một tiếng: “Vi sư già rồi… quản không được các ngươi nữa. Ngay cả người vi sư tin tưởng nhất là Hoa Dận cũng không quản được. Kẻ làm sư phụ như vi sư thật là thất bại vô cùng.”
Hai đạo lực lượng gắt gao trói buộc Trương Tiểu Nhược và Lưu Chinh khiến bọn hắn không thể nhúc nhích. Trần Phu biết rõ hai nghiệt đồ này là nhân vật mấu chốt trong việc bình định thiên hạ.
Nguỵ Thành và Tô Biệt bay trở về, quỳ một gối xuống nói: “Xin Trần đại thánh nhân hạ thủ lưu tình! Ngàn vạn lần không được đâu!!”
Lục Châu phất tay áo.
Phanh phanh! Hai người lại phun máu bay ngược ra xa.
Lục Châu nói: “Thánh nhân làm việc, không đến phiên các ngươi nhúng tay.”
“Đa tạ.” Trần Phu gật đầu.
“Từ giờ trở đi, kẻ nào dám vọng động, lão phu quyết không khoan dung.”
Nguỵ Thành và Tô Biệt bò dậy ở đằng xa, kinh hãi nhìn về phía Lục Châu. Người này… thật sự quá mạnh.
Trần Phu đột nhiên ho khan một trận, không thể không buông tay. Trương Tiểu Nhược và Lưu Chinh rơi xuống đất, lập tức vọt về sau. Trần Phu vẫn ho khan liên tục, rốt cuộc hộc ra một búng máu.
“Sư phụ!!” Hoa Dận đỏ mắt, lập tức vọt tới đỡ lấy Trần Phu.
Vân Đồng Tiếu và Lương Ngự Phong cũng có chút lương tâm, trong mắt đều đỏ hồng một mảnh.
“Cút ngay! Ta không có nghiệt đồ bất hiếu như ngươi!” Trần Phu đẩy Hoa Dận ra.
“Đồ nhi sai rồi!” Hoa Dận khóc nói.
“Nếu ngươi thật sự biết sai thì thay vi sư trừng phạt hai nghiệt đồ kia!” Trần Phu chỉ tay về phía Trương Tiểu Nhược và Lưu Chinh.
“Vâng!”
Hoa Dận đứng lên nói, “Là các ngươi không tuân thủ môn quy trước, đừng trách sư huynh trở mặt vô tình.”
Vù!
Hoa Dận xông về phía hai người, trong giây lát ba người đã kịch chiến mấy hiệp, đạo trường vô cùng hỗn loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận