Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1080

Lục Châu thi triển đại thần thông bay đi, Dịch Nghiêu trầm thấp nói: "Quá chậm." Chỉ trong giây lát hắn đã đến trước mặt Lục Châu, vung ra kiếm cương.
Lục Châu sử dụng đại thần thông thuật chậm hơn một nhịp. Phật Tổ kim thân.
Ầm!
Vừa ra chiêu, Lục Châu vừa thắc mắc không hiểu sao Dịch Nghiêu lại thay đổi như thế. Đây rõ ràng không phải tu vi đề thăng mà là cao hơn cả một cấp bậc.
Hai màu hắc sắc và kim sắc lấp loé đầy trời khiến đám người đứng quanh quan sát hoa cả mắt.
"Quá chậm!" Tiết tấu tấn công của Dịch Nghiêu càng lúc càng nhanh tựa như biến thành một người khác.
Lục Châu rất kỳ quái. Chẳng lẽ đây mới là toàn lực của hắn?
Ầm!
Song phương kịch chiến nửa canh giờ, mảng tường thành phía đông sớm đã bị đám chưởng ấn đánh nát. Nếu không phải cuộc chiến diễn ra trên không trung thì toàn bộ tường thành đã bị đánh sập.
Đại nội cao thủ, văn võ bá quan và đám người Ma Thiên Các đều tròn mắt nhìn. Lý Vân Tranh lộ vẻ lo lắng: “Hắc liên bùng nổ lực lượng như vậy, sư công có ổn không đây?”
Tư Vô Nhai cười đáp: “Đừng lo, ngươi nhìn kỹ đi. Tiết tấu tấn công của tên hắc liên kia vừa nhanh vừa tàn nhẫn, gần như không thấy bóng hắn đâu, nhưng sư công ngươi luôn có thể gọi ra tầng cương ấn phòng ngự kịp thời.”
“Hai pháp thân có độ cao ngang nhau, có thể thấy hắc liên đánh không lại sư công, vì sao sư công lại dây dưa với hắn?” Lý Vân Tranh hỏi.
“Để quan sát.” Tư Vô Nhai nói, “Chúng ta biết quá ít về hắc liên. Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.”
Người xung quanh nghe vậy đều gật đầu.
“Người tài cao thì gan lớn. Chỉ khi chiếm ưu thế tuyệt đối mới dám làm như vậy mà không sợ đối thủ được lợi. Xem ra Lục tiền bối còn mạnh hơn trong tưởng tượng của chúng ta nhiều.” Vương Vận tán thưởng nói.
Nhiếp Thanh Vân sờ sờ cằm: “Nếu là vậy thì ta càng không rõ, lúc trước khi đối địch với Diệp Chân vì sao Lục tiền bối lại bảo trì tu vi cửu diệp? Bây giờ nhìn lại mới thấy trận chiến với Diệp Chân không đáng nhắc tới. Lúc đó ngài chỉ cần gọi ra Thiên Giới Bà Sa là đã có thể giây giết Diệp Chân rồi.”
“Đây chính là một loại sở thích.” Hạ Trường Thu híp mắt nói, “Việc này cũng đã giải thích được vì sao khi đó Lục tiền bối có thể dùng một chưởng giết chết Trần Thiên Đô.”
“Cả trấn bắc đại tướng quân nữa.”
Oanh !
Một vòng xung lực bắn ra khiến mọi người lại tập trung vào trận chiến.
Dịch Nghiêu rốt cuộc không điên cuồng như trước nữa mà ngừng lại, nhìn Lục Châu đang không ngừng phòng thủ. “Ngươi cho rằng ta không nhìn ra ngươi đang làm trò gì?”
“Ồ?” Lục Châu tiến thối điều độ, mỗi lần đều phòng ngự rất đúng lúc kịp thời, Dịch Nghiêu đương nhiên sẽ nhận ra.
“Lần này ngươi sơ suất rồi.” Hai tay Dịch Nghiêu đột nhiên giang ra, pháp thân hắc liên bốn mươi trượng xuất hiện xoay tròn tại chỗ. Chính giữa toà hắc liên xuất hiện một điểm sáng, quang mang càng lúc càng thịnh.
Nhiệt độ trong khu vực bán kính ngàn mét đột nhiên hạ xuống đột ngột.
Đám tu hành giả cấp thấp đứng quan chiến xung quanh chỉ trong giây lát đã bị đóng băng, mọi vật thể và đá vụn gần đó đều bị đông đá, trở thành băng tinh lạnh toát.
Lục Châu nhíu mày. Những chưởng ấn tàn phá vừa rồi của Dịch Nghiêu đều là bước chuẩn bị cho một khắc này.
Dịch Nghiêu nở nụ cười trầm thấp. “Tuyệt Đối Linh Độ.”
Lục Châu sử dụng Thái Huyền chi lực đánh ra một chưởng. Oanh! Thái Huyền chi lực phá vỡ một khu vực kết băng.
Oanh! Lại một khu vực kết băng khác bị phá vỡ.
Dịch Nghiêu tự tin nói: "Vô dụng thôi, thứ này ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đó."
...
“Là Hải Hồn Châu?” Sắc mặt Tư Vô Nhai đã thay đổi.
“Lão sư, Hải Hồn Châu là gì thế?”
“Trong các cổ tịch về hải thú có ghi chép, Hải Hồn Châu là vật sinh ra từ hải thú chi vương, tụ tập thiên địa tinh hoa của nhật nguyệt mà thành. Tu hành giả có được thứ này sẽ nắm giữ năng lực điều khiển bốn mùa, điều khiển sự thay đổi của nguyên khí, giúp gia tăng chiến lực cực lớn. Nhưng sau khi sử dụng Hải Hồn Châu, tu hành giả sẽ tiến vào giai đoạn suy yếu trong một thời gian ngắn.”
Đám người nghe vậy lập tức kinh hãi.
“Xưa nay tu hành giả thường dùng những từ này để phân chia đẳng cấp vũ khí thành thiên, địa, huyền, hoàng, vũ trụ hồng hoang.”
“Đến thiên giai, vũ khí thường sẽ xảy ra biến hoá về chất, vũ khí có độ phù hợp, có khả năng phá cương khí, có thể dung hợp phương pháp tu hành ba nhà Nho Phật Đạo để phát huy uy lực cực lớn, chẳng hạn như cung tiễn sinh ra tiễn cương, đao sinh ra đao cương. Vũ khí hoang cấp thì gia tăng lực phá hoại, độ cứng rắn và độ phù hợp. Vũ khí hồng cấp thường có độ dẻo dai tốt hơn và có các công năng phụ trợ, chẳng hạn như Phiền Lung Ấn.”
“Như vậy Hải Hồn Châu là vũ khí hồng cấp có thuộc tính phụ trợ?” Lý Vân Tranh hỏi.
Tư Vô Nhai nhìn lên bầu trời đang lan tràn băng tuyết, khẽ lắc đầu.
Lý Vân Tranh thất thanh nói: “Chẳng lẽ là vũ cấp?”
“Theo lý mà nói thì trên hồng cấp hẳn là trụ cấp, vũ cấp. Nhưng trong tu hành giới rất ít gặp được loại vũ khí này nên không thống nhất cách gọi. Ta điều tra trong điển tịch của Thiên Vũ Viện, tìm thấy danh sách các loại vũ khí đặc thù. Đại khái là vì hai từ “vũ”, “trụ” có vẻ hơi tục nên được sửa thành “hợp” và “hằng”.”
“Vũ khí hợp cấp có thể hoà vào trong thân thể và máu thịt. Hợp cấp phân thành tam đẳng: đại hải, tinh không và nhật nguyệt.” Tư Vô Nhai nói đến đây thì dừng lại.
Lý Vân Tranh nghe vậy không khỏi xấu hổ. Hắn vốn cho rằng mình là người đọc nhiều sách vở, tri thức uyên bác, nay gặp lão sư mới biết cái gì gọi là biến thái! Không phục không được.
“Hợp cấp? Vậy sư công phải làm sao đây?”
“Năng lượng trong Hải Hồn Châu có hạn, nếu không hấp thu sức mạnh từ đại hải thì sẽ dùng hết rất nhanh, không cần lo lắng.”
Đúng lúc này, khu vực bị đóng băng ngày càng lan rộng, tiếng vật thể bị đông cứng vang lên không ngừng, Tư Vô Nhai không kịp phổ cập tri thức, lập tức hét lớn một tiếng.
“Tất cả mọi người lui lại!”
Mọi người không hề đắn đo suy nghĩ, cấp tốc phục tùng mệnh lệnh Tư Vô Nhai bay lùi ra sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận