Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 206: Nhiều người không có nghĩa là lực lượng lớn (1)

Đám tu hành giả nghe thấy có Bích Lạc tàn phiến lập tức nhao nhao lên nghị luận.
Bích Lạc tàn phiến đối với Ma Thiên Các là vật chẳng đáng tiền. Dù sao thì tàn phiến cũng chỉ là hàng địa giai, còn chưa được xem là vũ khí chân chính. Chính vì vậy Vân Tam mới có thể thành công trộm nó đi.
Nhưng đối với người ngoài mà nói thì đây là lại vật liệu quý giá đến cực điểm.
Bích Lạc tàn phiến không phải là vũ khí hoàn chỉnh mà là một chất liệu tuyệt hảo để chế tạo vũ khí… Cho dù là hàn thiết ngàn năm cũng chưa chắc so sánh được với Bích Lạc tàn phiến…
Với đặc tính phá được cương khí hộ thể, Bích Lạc tàn phiến trở thành thứ vật liệu mà ai ai cũng muốn tranh đoạt. Thế nhưng quá trình chế tạo rất khó khăn nên các tu hành giả ở Vân Tước Lâu đều chỉ nghĩ tới việc có được nó sẽ đem bán với giá cao hoặc là đổi những vật phẩm khác.
Lục Châu nghi hoặc nhìn Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm nhún nhún vai nói: “Được rồi… là ta cố ý.”
Hắn chỉ về phía đám tu hành giả trước mặt rồi nói: “Người nhiều thì lực lượng lớn… cửu trọng trận của Vân Tước Lâu không phải chỉ dựa vào tu vi là có thể lên được.”
Minh Thế Nhân cười nói:
“Cho nên, ngươi muốn chờ bọn họ xông lên lấy được Bích Lạc tàn phiến rồi chúng ta mới ra tay giết người cướp của?”
“Tứ tiên sinh thật là thông minh.” Giang Ái Kiếm giơ lên ngón tay cái tán thưởng Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân không thèm để ý, chỉ nói: “Làm sao ngươi biết được trên Vân Tước Lâu có Bích Lạc tàn phiến?”
“Chủ nhân của Vân Tước Lâu là… bằng hữu của ta.” Giang Ái Kiếm nhún vai.
Hỏi chấm? Chấm Hỏi?
Minh Thế Nhân có một nỗi thôi thúc trong lòng muốn xông lên đập cho hắn một trận.
Nếu là bằng hữu của ngươi sao không nói sớm? Trực tiếp nói hắn lên đó lấy xuống cho là được rồi còn gì?
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Minh Thế Nhân, Giang Ái Kiếm nói: “Cửu trọng trận của Vân Tước Lâu vẫn luôn tồn tại, phải cách một khoảng thời gian mới có thể biến mất, khi đó mới lên lấy xuống được. Nhìn thấy sông Cửu Khúc không? Khi thuỷ triều lên thì trận mới diệt.”
Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Không ngờ ngươi lại biết nhiều như vậy.”
“Đa tạ tứ tiên sinh khích lệ.”
Các tu hành giả ở Vân Tước Lâu đã rục rịch muốn động.
Một số người đứng ngăn ở lối vào…
Tu hành giả bước vào Vân Tước Lâu ngày càng nhiều.
Đương nhiên…
Số người bị bắn bay ra ngoài cũng không ít.
Rất nhiều người trong lòng có quá nhiều tạp niệm mong lấy được bảo vật, vừa đến tầng một đã bị bắn bay ra.
Té rất thảm.
Tin tức về Bích Lạc tàn phiến truyền đi rất nhanh, một số tu hành giả ở gần đó nghe tin cũng lục tục chạy đến.
Giang Ái Kiếm nghẹn lời, cúi đầu khom lưng nói: “Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn… ta không ngờ sẽ có nhiều người đến như vậy.”
“Không sao.” Lục Châu chắp tay nói.
Đối với hắn thì nhiều hay ít người đều chẳng có gì khác biệt.
Cũng chỉ là đám người nhãi nhép mà thôi, không cần đến phiên hắn xuất thủ…
Lục Châu không vội vã.
Vì hắn còn đang chờ một người xuất hiện là Yến Tử Vân Tam của Thần Thâu Môn.
Tình hình sôi nổi như thế, hắn có đến không?
Bây giờ Lục Châu chính là một tên thợ săn.
Thợ săn ưu tú phải có đủ kiên nhẫn chờ con mồi xuất hiện.
“Có nhầm hay không vậy? Cửu trọng trận năm nay sao còn khó hơn năm ngoái nữa! Năm ngoái ta lên được tầng ba, mà năm nay chỉ lên tới tầng hai đã thất bại!” Có tu hành giả bắt đầu phàn nàn.
“Nói nhảm, nếu không làm khó hơn thì năm nào cũng bị người ta phá, hàng năm đều tới phá… vậy có khác gì tặng không bảo bối cho người ta?”
“Hầy, ta vô duyên với vật này rồi. Cáo từ.”
“Khoan đi đã… Những người vượt quan thất bại, hoặc là trả tiền, hoặc phải để lại một vật.”
Bên dưới cổng Vân Tước Lâu có một tu hành giả chuyên phụ trách việc thu phí tiền tài và vật phẩm.
Minh Thế Nhân nói với Giang Ái Kiếm: “Người bạn này của ngươi đúng là rất biết kiếm tiền.”
“Hắn là một trong những người giàu nhất Thần Đô, ngươi nói xem hắn có biết kiếm tiền không?” Giang Ái Kiếm nói.
Giang Ái Kiếm là tam hoàng tử…
Quen biết loại nhân vật tai to mặt lớn ở Thần Đô cũng không có gì lạ.
Minh Thế Nhân nhìn đám tu hành giả không ngừng bị bắn bay ra ngoài, mỉm cười nói: “Người nhiều thì có ích lợi gì đâu, rốt cuộc cũng chẳng có ai thành công.”
Giang Ái Kiếm gãi gãi đầu.
Biết sao được, sự thật thắng mọi lời hùng biện.
Ai bảo mấy tên kia chẳng có chút bản lãnh nào.
“Lão tiền bối, ngài thấy sao?” Giang Ái Kiếm nhìn về phía Lục Châu.
Kiến thức và lịch duyệt của các tu hành giả trẻ tuổi kém xa Lục Châu, có lẽ hắn sẽ biết được biện pháp nào đó chưa biết chừng.
Lục Châu nhìn về phía Vân Tước Lâu rồi nói: “Tâm không tạp niệm.”
“Chỉ như vậy thôi?” Giang Ái Kiếm chẳng hiểu ra làm sao.
Lục Châu không đáp.
Hắn tới đây đâu phải để làm lão sư.
Ầm!
Ầm!
Hai thanh âm từ phía trên truyền xuống.
Đám người ngẩng đầu lên.
Trên cửa sổ Vân Tước Lâu tầng tám có hai tên tu hành giả bị bắn bay ra ngoài, đồng thời cương khí quanh quẩn xung quanh tạo thành từng đạo gợn sóng.
Đám người kinh hô lên rồi liên tiếp lùi ra sau.
Khi hai người kia rơi xuống, bọn họ lăng không chuyển người, đánh ra một đạo cương khí rồi đạp không rơi xuống.
“Hay!”
Đám người đứng xem bên dưới vỗ tay khen ngợi.
Có thể lên được tầng tám, khi bị bắn bay ra ngoài còn có dư lực tự bảo vệ mình thì rõ ràng đây là cao thủ.
Hai người hạ xuống đất, lảo đảo một lúc mới miễn cưỡng đứng vững.
“Sao rồi?” Có người lên tiếng hỏi.
“Đúng đó, truyền thụ lại một chút tâm đắc và kinh nghiệm cho bọn ta với…”
Đám tu hành giả vây quanh muốn hỏi thăm tình hình.
Một trong hai người vừa rơi xuống lau mồ hôi trên trán rồi nuốt nước bọt nói: “Khó… rất khó…”
“Khó cỡ nào?”
“Ta khuyên các ngươi nên từ bỏ đi.” Người đó thở dài lắc đầu. “Ta chưa bao giờ thấy trận nào lại khó vượt qua như vậy…”
Người này có thể lên được tầng tám, rõ ràng lý giải về trận pháp của hắn đã vượt xa những người có mặt ở đây.
“Hay ngươi thử lại lần nữa đi?”
“Không cần… Không ai có khả năng lên được tầng thứ chín đâu. Trương mỗ chỉ nói đến thế thôi, tin hay không thì tuỳ các ngươi.” Hắn vốn đã thất bại nên cũng không muốn nói nhiều, vừa nói xong đã quay người đi về phía lương đình gần đó.
Đám tu hành giả đưa mắt nhìn nhau.
Tuy lời người này có vẻ tiêu cực nhưng cũng đã ảnh hưởng đến bọn họ không ít.
Người ta đã xông được tới tầng tám rồi lại nói chắc chắn không thể vượt qua, vậy trận này chắc chắn là cực kỳ khó khăn.
“Sư phụ… hay để con thử xem sao?” Tiểu Diên Nhi nhảy ra ngoài.
Lục Châu nhàn nhạt gật đầu.
Tiểu Diên Nhi vốn có tính ham chơi, dạo gần đây tuy rời khỏi Ma Thiên Các nhưng nàng vẫn tỏ ra rất ngoan ngoãn, hắn không thể quá khó khăn với nàng.
“Tạ ơn sư phụ… Xem con ra tay này.”
“Tiểu nha đầu, chúc may mắn nha!” Giang Ái Kiếm cười nói.
“Câm miệng! Ngươi gọi ai là nha đầu đó?”
Tiểu Diên Nhi trừng mắt nhìn hắn.
Giang Ái Kiếm theo bản năng rụt người lại… úi chà, vẫn như trước kia, không dễ chọc chút nào.
Tiểu Diên Nhi đi về phía Vân Tước Lâu.
Giang Ái Kiếm nói: “Lão tiền bối, nha đầu này…”
Không đợi Lục Châu lên tiếng, Minh Thế Nhân đã nói: “Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng trêu chọc muội ấy… Ngươi bây giờ chưa chắc đã là đối thủ của muội ấy đâu.”
“Bà cô của tôi ơi, cố lên!” Giang Ái Kiếm huơ huơ nắm tay cổ vũ.
Minh Thế Nhân đầu đầy nghi hoặc.
Con hàng này mà là tam hoàng tử của hoàng thất Đại Viêm sao? Một trong tam đại Kiếm si Giang Ái Kiếm?
Tiểu Diên Nhi đi đến lối vào Vân Tước Lâu.
Đám đông đang chen chúc trước cổng đều là đám hán tử mãng phu.
Nàng vốn định đại phát thần uy doạ lui đám người này, nhưng nhớ đến lời sư phụ dạy dỗ bèn nói: “Xin nhường đường một chút.”
Giang Ái Kiếm câm nín.
Đúng là cái đồ khôn nhà dại chợ mà!
Đám tu hành giả này không ngờ lại rất lịch sự, đều dạt ra nhường cho nàng một lối đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận