Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2073: Thực lực bạo tăng

“Các ngươi đi theo bản đế một trăm ngàn năm nay, bản đế có từng khiến các ngươi thất vọng chưa?”
“Đại đế bệ hạ quá khiêm tốn rồi, chúng ta tuyệt đối có lòng tin với ngài.” Hoa Chính Hồng đáp.
Minh Tâm Đại Đế gật đầu phất tay. Cán Cân Công Chính từ trong tay áo bay ra hóa thành một đoàn kim quang, lơ lửng trước mặt ba người.
Nhìn thấy cán cân vẫn không ngừng rung rung, Hoa Chính Hồng kinh ngạc nói: “Đây là…”
“Hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, cho đến nay vẫn chưa hề khôi phục. Đoạn thời gian này tưởng như mất cân bằng đã biến mất nhưng kỳ thật nó lại càng thêm rung chuyển.”
Người có tu vi càng thấp càng khó có thể cảm giác được.
“Ý của Đại Đế là?” Hoa Chính Hồng nhíu mày, “Thái Hư thật sự sắp sập rồi?”
Minh Tâm Đại Đế không nói gì khiến Ôn Như Khanh và Quan Cửu cũng giật mình.
Lúc này, cán cân lại vang lên tiếng kẽo kẹt rồi xoay tròn ba mươi độ, chỉ về một phương hướng nào đó.
“Hả?”
“Cái phương hướng này…”
“Hẳn là hướng của kim liên và hoàng liên. Vậy là lại có cường giả sinh ra?”
“Kim liên giới vốn bị trói buộc ở bát diệp, lại thêm giới khác đè ép nên khó tấn thăng. Nhưng mấy trăm năm qua thực lực toàn bộ kim liên giới đột nhiên tăng mạnh, chuyện này không hợp lý.”
“Đại Đế bệ hạ, ta nguyện ý tới kim liên điều tra một lần.”
Ba người nhìn về phía Minh Tâm Đại Đế, nhưng điều bọn hắn không ngờ tới là Minh Tâm đột nhiên lắc đầu nói: “Không quan trọng.”
“Nhanh chóng để mười vị điện thủ chưởng khống Trấn Thiên Xử và lĩnh ngộ đại đạo đi, đây mới là nhiệm vụ tiếp theo của ba vị Chí Tôn các ngươi, không được chậm trễ!” Minh Tâm nói.
An bài nhiệm vụ xong, Minh Tâm Đại Đế biến mất.
Ba người đành thấp giọng thở dài, rời khỏi Thánh Điện. Bọn hắn không dám có nghi vấn, cũng không dám hoài nghi.
Sáng hôm sau.
Trên bầu trời Ma Thiên Các xuất hiện một đạo lam sắc quang trụ phóng tới chân trời, chấn động toàn bộ Đại Viêm.
Tu hành giới Đại Viêm đều gọi Ma Thiên Các là Thánh Thiên Các, xem Kim Đình Sơn là nơi phúc địa tu hành. Rất nhiều người nhìn thấy quang trụ đều hiếu kỳ bay lại gần quan sát.
Quang trụ kia chỉ duy trì một khắc đồng hồ, sau đó biến mất.
“Không ngờ Thánh Thiên Các lại xuất hiện thần tích.”
Đám hậu sinh vãn bối vô cùng kích động.
“Thúc thúc, từ nhỏ đến lớn ta đã nghe rất nhiều truyền thuyết về Thánh Thiên Các. Nghe nói Các chủ nơi này thiên hạ vô địch, thập đại đệ tử là rồng trong loài người, vậy bọn hắn có còn sống không?”
Tu hành giả lớn tuổi quay đầu đáp: “Đương nhiên còn. Nghe nói bọn hắn đi tới một nơi tên là Thái Hư, đó là nơi cường giả nhân loại và hung thú hội tụ.”
“Chậc, nếu có thể tận mắt nhìn thấy thì tốt biết bao, ta rất muốn biết bọn hắn trông như thế nào.”
Tu hành giả lớn tuổi lại nói: “Muốn nhìn thấy bọn hắn thì các ngươi phải cố gắng không ngừng. Thái Hư không phải là nơi ai cũng vào được.”
“Chúng ta nhất định sẽ cố gắng, lấy Thánh Thiên Các làm mục tiêu phấn đấu.”
Vừa dứt lời, phía Đông Các lại phát ra âm thanh ầm ầm, lại một đạo quang trụ màu xanh lam phóng ra tạo thành gợn sóng chấn động cực mạnh, lan tràn khắp cả bầu trời.
Cùng lúc đó.
Giang Ái Kiếm, Lý Vân Tranh và Chư Hồng Cộng đang đứng bên ngoài Đông Các, ngây ngốc nhìn quang trụ kia.
Giang Ái Kiếm nói: “Cơ tiền bối đúng là thích chơi đùa lung tung, còn may đã trở lại Ma Thiên Các, nếu ở Thái Hư thì chẳng ai giúp hắn che giấu được rồi.”
Lý Vân Tranh lắc đầu: “Không hẳn… Sư tổ hẳn là đang đột phá tu vi, việc này xảy ra ở cửu liên sẽ khiến cán cân mất cân bằng, dẫn tới Thánh Điện chú ý. Nhưng nếu ở Thái Hư và bí ẩn chi địa thì rất khó bị phát hiện.”
Giang Ái Kiếm nói: “Ha ha, bản lĩnh cãi nhau này của ngươi cũng do lão sư dạy?”
Lý Vân Tranh xấu hổ cười một tiếng: “Giang thúc thúc thứ lỗi.”
“Biết là tốt, lại gọi thêm mấy tiếng thúc thúc ta nghe nào.” Giang Ái Kiếm bây giờ lại rất hưởng thụ xưng hô này.
Nào ngờ bên tai đột nhiên truyền tới một giọng nói trầm thấp, thanh âm khàn khàn: “Ngươi lặp lại lần nữa?”
Giang Ái Kiếm giật bắn mình, xoay người lại nhìn Lý Vân Tranh. Khí chất trên người Lý Vân Tranh lúc này đã hoàn toàn thay đổi, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt khiếp người.
“Ấy… đùa chút thôi mà, khụ khụ.” Giang Ái Kiếm cũng đứng thẳng người lên, dùng thái độ vô cùng nghiêm túc nói, “Bản điện thủ giá lâm Ma Thiên Các, ít ngày nữa sẽ trở về, ngươi thấy thế nào?”
“Ngươi muốn trở về thì trở về, liên quan gì đến bản thần?”
Hư ảnh Hỏa thần lóe lên, xuất hiện trên nóc tòa kiến trúc cao nhất Ma Thiên Các rồi chắp tay sau lưng nhìn về phía quang trụ.
Giang Ái Kiếm cạn lời.
Chư Hồng Cộng vỗ ngực thở phào: “Con mẹ nó, ta đúng là nhân tài, may mà ta không có đùa cợt hắn.”
“Đây đều là kinh nghiệm xương máu của ta đó, ngươi vẫn còn quá non nha.” Chư Hồng Cộng nói.
Ngữ khí Giang Ái Kiếm trầm xuống: “Bát sư đệ, ngươi lặp lại lần nữa?!”
Chư Hồng Cộng giật mình, theo phản xạ có điều kiện lui về sau hai bước, sau đó mới cảm thấy không đúng vội hô lên: “Dám chơi ta? Ăn một quyền của ta nè!”
Giang Ái Kiếm cười nói: “Chỉ đùa một chút, để ý làm gì? Xem ra ngươi rất sợ Tư Vô Nhai nha.”
“Ai cần ngươi lo?”
Hai người lao vào đánh đấm một trận, hồi lâu vẫn bất phân thắng bại.
Đột nhiên lúc này tại chân trời phía nam bốc lên một ngọn lửa khổng lồ như đám mây đỏ rực bao phủ cả không trung.
Hai người dừng tay, nghi hoặc nhìn về phía đó. Hỏa thần đột nhiên nói: “Là Hỏa Phượng.”
Chư Hồng Cộng lập tức mừng rỡ: “Hỏa Phượng đến rồi?!”
Vốn cho rằng phải mất thời gian tương đối dài mới đến, nào ngờ chỉ qua một đêm Hỏa Phượng đã xuất hiện.
Ba người bay lên không trung chờ đợi, quả nhiên Hỏa Phượng đang chậm rãi bay từ phía nam tới Kim Đình Sơn, đi đến đâu hỏa diễm bao trùm đến đó.
Không ít tu hành giả sợ hãi bỏ chạy, Hỏa Phượng xuất hiện khiến bọn hắn kinh hãi vô cùng.
“Hôm nay thật là kỳ quái. Thánh Thiên Các xảy ra thần tích ta còn hiểu được, vì sao lại có thánh thú cường đại xuất hiện nữa?”
Trên không trung Ma Thiên Các, Hỏa thần nheo mắt nói: “Xem ra Hỏa Phượng đã tấn thăng thần quân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận