Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1565

Tần Đức lại cảm thấy do dự.
Đúng lúc này, phù chỉ bên hông hắn truyền tới động tĩnh.
Tần Đức lấy phù chỉ ra, hai ngón tay khẽ niết, ấn phù lấp loé quang mang, trên lá bùa xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ.
Hàng thứ nhất: Thác Bạt chân nhân và Diệp chân nhân đã chết.
Hàng thứ hai: Tần chân nhân đã đi tới Nhạn Nam Thiên.
Hàng thứ ba: Nếu gặp Ma Thiên Các, tuyệt đối không được xuất thủ. Nhớ kỹ, nhớ kỹ!
Hai mắt Tần Đức trợn trắng, suy nghĩ một chút, năm ngón tay run lên.
Hai đại chân nhân vẫn lạc, đại sự này đủ để oanh động toàn bộ thanh liên giới, mà hai dòng sau lại như kim châm đâm thẳng vào tim hắn.
Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bình phục cảm xúc.
Con mẹ nó, làm sao mà bình phục được!
Tất cả những thứ này hẳn là trùng hợp, tuyệt đối là trùng hợp.
Hắn lại hít sâu một hơi, trong đầu chợt nhớ tới Tần chân nhân từng cùng bốn mươi chín kiếm khách đến bí ẩn chi địa, tại đó gặp được một vị cao nhân đánh bất phân thắng bại với Hỏa Phượng. Tần chân nhân và hắn giao hảo, tránh đi phong mang của Diệp Chính và Thác Bạt Tư Thành.
Đúng rồi, Tần chân nhân còn nói, vị cao nhân kia hình như họ Lục.
Tần Đức nhìn xuống Tư Vô Nhai, chắp tay nói: “Xin hỏi quý tính đại danh của tôn sư?”
“Gia sư họ Cơ.” Tư Vô Nhai đáp.
Tần Đức khẽ thở phào.
“Các chủ khi ra ngoài làm việc đều dùng họ giả là Lục. Lục các chủ Ma Thiên Các.” Có người nói.
Ngón tay Tần Đức run rẩy.
Tay vừa run lên, hắn không điều động cương khí nữa, cương ấn tán loạn giữa không trung, Tần Nại Hà cũng vì thế mà rơi xuống.
Tư Vô Nhai hơi bất ngờ, lập tức lướt tới đỡ Tần Nại Hà.
Hắn điểm huyệt phong bế kỳ kinh bát mạch Tần Nại Hà, không để nguyên khí tràn ra. Mệnh Cách thứ mười sáu bị hao tổn, nguyên khí phong bạo còn nhiều hơn cả sáu Mệnh Cách đầu cộng lại. Giữ lại càng nhiều nguyên khí thì sau này khôi phục tu vi càng dễ dàng hơn.
Có nhiều khi, khôi phục Mệnh Cách cũng không phải là trở lại trạng thái đỉnh phong.
Tần Đức rốt cuộc tỉnh táo lại, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Hiện tại đầu óc hắn như là bột nhão.
Làm sao bây giờ?
Tư Vô Nhai nhớ lại vừa rồi sư phụ có nhắc đến mấy chữ Nhạn Nam Thiên, bèn nở nụ cười nói:
“Tần trưởng lão vẫn muốn đại khai sát giới tại Thiên Vũ Viện?”
Tần Đức càng thêm xấu hổ, bèn nặn ra một nụ cười nói: “Thì ra các vị là môn hạ của Lục các chủ.”
Đám người khinh thường lắc đầu.
Hầy. Trước đó đã nói bao nhiêu lần đây là Ma Thiên Các, đến bây giờ mới biết sợ sao?
“Tần chân nhân có quen biết với Lục các chủ, cũng xem như là bằng hữu. Chuyện ngày hôm nay chỉ là hiểu lầm.” Tần Đức nói.
“Hiểu lầm?”
Tư Vô Nhai nhướng mày, âm thầm suy nghĩ xem nên ứng đối thế nào.
Trước đó hắn cho rằng sư phụ nói mấy câu sẽ khiến Tần Đức không dám làm ẩu, ít nhất có thể giữ lại mạng cho Tần Nại Hà. Nhưng không ngờ thái độ của Tần Đức thay đổi một trăm tám mươi độ.
Tuy rằng thái độ đã chuyển biến nhưng không thể bức hắn đến mức chó cùng rứt giậu.
“Đã là hiểu lầm vậy thì dễ rồi. Chuyện của Tần Nại Hà, Tần trưởng lão định an bài như thế nào? Bên phía chúng ta sẽ tích cực phối hợp.” Tư Vô Nhai nói.
Tư Vô Nhai càng nói vậy, Tần Đức càng cảm thấy không ổn, tựa như hắn đang bị gài bẫy. Quyết không thể mắc lừa kẻ này.
Tần Đức nói: “Chuyện ngày hôm nay là do ta xử lý chưa thích đáng. Ta xin lỗi các vị, mong chư vị đừng để ở trong lòng.”
Đám người không khỏi âm thầm khinh thường. Đúng là kẻ chỉ biết hiếp yếu sợ mạnh.
Tần Đức tiếp tục nói: “Ta đã trừng phạt Tần Nại Hà. Hiện tại hắn gia nhập Ma Thiên Các, vậy ta phải nể mặt Lục các chủ, chuyện này cứ gác lại trước đã, vẫn nên để Tần chân nhân và Lục các chủ xử lý thì hơn.”
Thấy Tư Vô Nhai không nói gì, Tần Đức hỏi: “Ý của tiểu hữu như thế nào?”
Tư Vô Nhai cười đáp: “Tần trưởng lão nói sao thì chúng ta cứ làm như vậy.”
“Thế thì rất tốt. Các vị…” Tần Đức chắp tay thi lễ với đám người, “Sau này gặp lại.”
Mũi chân khẽ điểm, liên toạ nở rộ, một toà pháp thân cao 165 trượng xuất hiện giữa bầu trời.
Vù một tiếng, Tần Đức mang theo pháp thân cực đại biến mất phía chân trời.
Hạ Trường Thu bước ra khỏi đám người, nhìn lên không trung rỗng tuếch. “Trước khi đi còn ra oai với chúng ta, đúng là không biết tốt xấu.”
Hắn quay đầu nhìn Vu Vu: “Không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Vu Vu chạy về phía Tần Nại Hà, “Ta tiếp tục trị liệu cho ngươi.”
Lát sau, thấy thương thế Tần Nại Hà đã khôi phục không ít, Tư Vô Nhai mới phất tay nói: “Đưa hắn vào trong đi.”
Tần Nại Hà thở dài một tiếng. “Ta vẫn nên rời khỏi Thiên Vũ Viện thì hơn, tránh đi một chút.”
“Vì sao phải tránh?” Hạ Trường Thu hỏi.
“Lục các chủ giết Tần Mạch Thương, Tần chân nhân sao có thể bỏ qua việc này?” Tần Nại Hà nói.
Hạ Trường Thu bật cười ha hả, chắp tay nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Hả?”
“Nếu ta là Tần chân nhân, ta không chỉ đại nghĩa diệt thân mà còn phải nghiêm trị đám thủ hạ làm xằng làm bậy này.” Hạ Trường Thu nói.
Tần Nại Hà cạn lời.
“Ngươi cảm thấy ta đang nói đùa?” Hạ Trường Thu sao có thể không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Tần Nại Hà thở dài một tiếng, sau đó ho khan kịch liệt.
Hiện tại hắn không có tâm tình nghĩ những chuyện này, hao tổn một Mệnh Cách khiến hắn rất đau lòng. Chuyện chưa được giải quyết ngày nào, hắn còn khó chịu ngày đó.
Cùng lúc đó, Tần Đức rời khỏi Thiên Vũ Viện nhưng không trở về thanh liên giới mà đến một cánh rừng vắng vẻ, thiêu đốt phù chỉ để liên lạc với Tần gia.
Hình ảnh xuất hiện, đối phương khom người nói: “Bái kiến đại trưởng lão!”
Tần Đức hỏi: “Tin tức ngươi vừa truyền là thật?”
“Hoàn toàn chính xác, ta sao dám đem chân nhân ra đùa cợt. Thác Bạt Tư Thành chết trong Ngung Trung, tu hành giả Thác Bạt gia tộc đang kéo đến Diệp gia, nói là muốn lấy lại công đạo.”
Tần Đức nhíu mày: “Diệp chân nhân cũng chết rồi?”
“Không chỉ chết, mà còn là bị tứ đại trưởng lão Nhạn Nam Thiên giết.”
“Ngươi lặp lại lần nữa?” Hai mắt Tần Đức trợn trừng lộ vẻ kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận