Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1401

Lam Hi Hoà gật đầu: “Không ngờ Lục các chủ không chỉ tu vi cao thâm mà kiến thức cũng vượt xa ta, thụ giáo.”
Quang tuyến phía trước càng thêm u ám, không gian nơi này tựa như một buổi chiều mưa tầm tã, tầm nhìn vừa tối vừa mờ mịt. Mê vụ thật dày che đi tầm mắt, lúc nào cũng có thể đột ngột nhìn thấy một con cự long xuất hiện trước mặt khiến người kinh hãi.
Lam Hi Hoà và Lục Châu đứng trên một cây cổ thụ, quan sát khu vực hắc ám trước mặt… Cảnh tượng quả thực khiến người ta phải líu lưỡi.
“Ly Lực.” Lục Châu nhíu mày nói.
Lít nha lít nhít Ly Lực khiến da đầu Lục Châu run lên.
“Đám Ly Lực này không phải là đám đã xuất hiện ở Đại Đường. Tại bí ẩn chi địa, Ly Lực có rất nhiều. Năng lực sinh sôi của bọn chúng cực mạnh, số lượng khổng lồ. Lực lượng suy bại trong thân thể bọn chúng quá đáng sợ, dù thực vật trong bí ẩn chi địa khá mạnh vẫn không cách nào chống chọi nổi. Dần dà, Ly Lực bị các loài thú khác xa lánh, nơi này chính là một trong những sào huyệt của bọn chúng.” Lam Hi Hoà giải thích.
“Lục Ngô ở gần đây?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Lam Hi Hoà lắc đầu: “Đây là nơi sâu nhất ta từng đến. Phía trước có gì ta cũng không biết, bí ẩn chi địa thật sự quá lớn, thứ ta nhìn thấy chỉ là một góc của băng sơn mà thôi.”
Ô !
Chân trời truyền đến tiếng kêu trầm thấp khiến hai người ngẩng đầu nhìn lên.
Qua làn sương mù, hai người nhìn thấy một con hung thú có cánh khổng lồ bao phủ cả bầu trời chậm rãi bay qua.
“Suỵt.” Lam Hi Hoà đưa tay lên môi ra hiệu.
Con hung thú kia có một cái đuôi dài trăm trượng, toàn thân toả ra quang mang quỷ dị. Không bao lâu sau, thân ảnh nó biến mất ở chân trời.
“Ta vẫn luôn tìm kiếm bí mật của thiên địa ràng buộc, tìm tòi bản chất của bí ẩn chi địa. Rất nhiều lần, ta muốn xâm nhập vào trong mê vụ, đáng tiếc đám hung thú quá mức cường hãn.”
Lục Châu nói: “May mắn là ngươi không làm như thế. Nơi này còn cách khu vực trung tâm rất xa.”
Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh Cơ Thiên Đạo đoạt hạt giống Thái Hư. Cảnh tượng nơi đó tuy có mấy phần giống nơi này nhưng trông u ám hơn nhiều.
“Có lẽ vậy.” Lam Hi Hoà thở dài.
“Ngươi là người còn sống sót trong kế hoạch Thái Hư, các ngươi tìm được Lam Thuỷ Tinh ở đâu?” Lục Châu hỏi.
“Ba trăm năm trước xuất hiện một lần hung thú lục địa và hải dương đồng loạt di chuyển đại quy mô. Tu hành giả liên hợp lại cùng một chỗ, thừa cơ hội này xâm nhập Thái Hư, trên đường đi hao tổn rất nhiều người mới đến được bí ẩn chi địa. Không ai biết nơi đó có phải là khu vực trung tâm hay không, nhưng có hạt giống Thái Hư thì hẳn là thế…”
“Ngươi mang lão phu tới đây chỉ vì việc này?”
“Dĩ nhiên không phải.” Lam Hi Hoà nói, “Đồ đệ của Lục các chủ có được hạt giống Thái Hư… Ta muốn thỉnh giáo, Lục các chủ làm sao thu hoạch được chúng?”
Lục Châu xoay người lại nhìn Lam Hi Hoà, ánh mắt thâm thuý có thần.
Lam Hi Hoà nở nụ cười áy náy nói: “Đừng hiểu lầm, trên người ta vốn có khí tức Thái Hư nhưng cũng không cách nào nghịch thiên cải mệnh.”
Cuồng phong xẹt qua bên tai, hàn ý rét lạnh thấu xương nhưng hai người đều có tu vi cao thâm, không e ngại chút khí lạnh này.
“Nhìn kìa.” Lam Hi Hoà chỉ tay lên bầu trời.
Mê vụ tựa như hơi nước từ từ dâng lên, bay vào chân trời. Trong sương mù tràn ngập sinh cơ nồng đậm và nguyên khí tinh thuần, cũng có khí tức thối nát và lực lượng suy bại khiến người ta khó chịu.
“Nếu được, hy vọng có một ngày Lục các chủ có thể tìm ra bí mật của bí ẩn chi địa.”
Lục Châu thu hồi ánh mắt, không tiếp tục quan sát chân trời mỹ lệ khó lường.
Ông .
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến âm thanh năng lượng cộng hưởng quen thuộc. Một thanh sắc Tinh Bàn cực lớn bay lướt qua rừng cây rồi biến mất trong màn sương mù u ám.
“Có người.” Thân ảnh Lam Hi Hoà và Lục Châu đồng thời loé lên, hạ xuống trăm mét, đáp xuống một cây cổ thụ.
Cành lá tươi tốt che khuất bóng dáng hai người. Lục Châu vung tay, năng lượng Tử Lưu Ly phóng ra tạo thành một không gian phong bế. Toàn bộ khí tức xung quanh bao gồm cả sinh cơ và lực lượng suy bại đều bị ngăn ở bên ngoài.
Phanh phanh phanh!
Một con hung thú trông như cá mặt quỷ lao vụt qua, sau đó là một toà thanh liên. Hư ảnh loé lên, thanh liên biến mất.
Hung thú hét thảm lên một tiếng rồi ẩn vào sương mù.
“Đừng đuổi nữa, nhiệm vụ quan trọng hơn. Bí ẩn chi địa phi thường hung hiểm, chúng ta gây ra động tĩnh lớn như vậy, đám hung thú mà kéo đến là nguy to.”
Thân ảnh hai tên tu hành giả dừng lại trên một tảng đá lớn cách cổ thụ ba trăm mét. Tầm nhìn rất kém nên Lục Châu chỉ có thể thấy bóng dáng hai người.
“Tìm được Huyền Mệnh Thảo, ấm rồi.”
“Thứ này đúng là quá thưa thớt. Tìm lâu như vậy mới được có ba phần.” Một người than thở.
“Huyền Mệnh Thảo là dược liệu để khôi phục Mệnh Cách, phải tìm thêm mấy phần nữa mới đủ. Chúng ta cẩn thận một chút, đừng kinh động hung thú.”
Hai người nhìn nhau gật đầu, thân ảnh nhoáng lên rồi xuất hiện cách Lục Châu vài chục mét.
Quan sát bồn địa bên dưới, hai người kinh ngạc hô lên: “Sào huyệt của Ly Lực.”
“Không đúng, nơi này đã có người đến.” Một người khác cau mày nói, cánh mũi khẽ động đậy.
Trong lòng Lục Châu lập tức hiểu ra, người này nắm giữ một Mệnh Cách có năng lực đánh hơi.
“Có phải là người Tần gia không?”
“Cũng có thể. Nghe nói, Thiếu chủ Tần gia bị người ta lấy đi một Mệnh Cách, có thể bọn hắn cũng đến tìm Huyền Mệnh Thảo.”
“Ha ha, tên thiếu chủ Tần gia ngày thường quen thói ương ngạnh, không biết là vị đại nhân vật nào đã xử hắn, thật là làm lòng người sảng khoái. Đã vậy còn giết chết một trong tứ đại quỷ bộc, bị Tần gia tuyên bố là do hung thú giết chết, tưởng người khác không biết hay sao!”
“Chờ đã.”
Cánh mũi người kia tiếp tục run run, hắn chậm rãi xoay người, lần mò đi theo khí tức vừa bắt được.
Mùi trên cơ thể còn khó thu liễm hơn khí tức gấp trăm ngàn lần. Dù là người chết cũng sẽ để lại mùi.
Hai tu hành giả nhìn về phía cây cổ thụ nơi Lục Châu và Lam Hi Hoà đứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận