Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2071: Sư đồ gặp nhau

Chư Hồng Cộng liếc mắt nói: “Người ta còn cần ngươi đồng ý chắc? Một hoàng tử lưu vong như ngươi trước nay không quản chuyện trong cung mà còn đòi quản lý nàng?”
Chư Hồng Cộng thấy hắn không nói gì bèn mỉm cười nói: “Vậy… tẩu tử, thất sư huynh của ta sao rồi?”
Một tiếng tẩu tử của hắn khiến gương mặt Vĩnh Ninh công chúa đỏ bừng, nàng ấp úng nói: “Ở… ở bên trong, thỉnh thoảng cũng có lúc tỉnh lại. Mọi người vào thăm hắn đi, ta… ta đi chuẩn bị trà nước.”
Nói xong nàng vội vàng rời đi.
“Tẩu tử đi thong thả nha…” Chư Hồng Cộng nhìn theo bóng lưng Vĩnh Ninh công chúa, gật gù nói với vẻ hâm mộ, “Tẩu tử không hổ là người trong hoàng thất, cử chỉ hào phóng, ôn hòa hữu lễ ghê.”
Giang Ái Kiếm cạn lời.
Cảm giác như ta đang bị móc mỉa?
Lục Châu đẩy cửa phòng bước vào.
Bên trong yên tĩnh tường hòa như một đạo trường, không gian thoáng đạt dễ chịu. Giữa phòng có một chiếc bàn dài, trên bàn đặt bộ văn phòng tứ bảo bút mực giấy nghiên và các loại điển tịch chất đống một bên.
Mà thứ nằm ở giữa bàn không phải vật gì khác, lại chính là đồ vật của Lục Châu, bản đồ da dê cổ.
Lục Châu đi tới, nhìn xuống tấm bản đồ. Bản đồ da dê cổ kỳ thực có một cái tên rất vang dội: Thiên La Đồ.
Trên bản đồ, toàn cảnh đã hiện ra rõ ràng không còn chút mờ ảo nào. Trong mắt Lục Châu lóe lên vẻ kinh ngạc… Bản đồ này không khác mấy so với suy đoán của hắn.
“Thật sự là như vậy?”
Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề.
Cửu liên lấy bí ẩn chi địa làm trung tâm, kết nối với nhau. Chín thế giới là chín mảnh liên diệp, mà bí ẩn chi địa là tòa sen lớn ở giữa. So với bí ẩn chi địa thì cửu liên trông có vẻ nhỏ bé yếu ớt vô cùng.
Bí ẩn chi địa rộng lớn vô biên vô hạn, gần như chiếm cứ toàn bộ Thiên La Đồ, bên trên có đánh dấu vị trí của thập đại Thiên Khải Chi Trụ.
“Chẳng trách…”
Chẳng trách Tư Vô Nhai lại hiểu rõ Thiên Khải Chi Trụ như vậy, còn biết vị huynh đệ tỷ muội nào được trụ nào tán đồng, từ đó phân chia vị trí điện thủ cho phù hợp.
Thập đại Thiên Khải Chi Trụ vừa hay đối ứng với mười thập đại đệ tử, tựa như trong cõi u minh đã chú định.
Lục Châu than khẽ một tiếng, tiếp tục đi vào trong, bước qua tấm bình phong và nhìn thấy Tư Vô Nhai nằm yên trên giường…
Ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh như trước nhưng trong lòng đã dâng lên bao cảm xúc khó tả. Nằm ở trước mắt chính là đồ đệ đã chết nhiều năm Tư Vô Nhai.
Vật đổi sao dời, thời gian hơn hai trăm năm trôi qua như cái búng tay, hai sư đồ rốt cuộc cũng gặp lại nhau.
Lục Châu suy tư hồi lâu, thấy Tư Vô Nhai vẫn không có động tĩnh gì bèn đi tới, chậm rãi ngồi xuống một bên giường.
Hắn đặt hai ngón tay lên cổ tay Tư Vô Nhai, khẽ nhắm mắt. Lực lượng Thiên Tướng như suối chảy róc rách truyền vào kỳ kinh bát mạch. Điều khiến Lục Châu kinh ngạc là, trong cơ thể Tư Vô Nhai đã khôi phục sinh cơ, không còn tử khí quấn quanh.
Điều này có nghĩa là Tư Vô Nhai đã thật sự phục sinh.
Tâm tình trở nên rung động, hai ngón tay Lục Châu run lên, buông tay Tư Vô Nhai ra.
Tuy sinh cơ đã được khôi phục nhưng tu vi trong cơ thể hắn dường như đang bị vật gì đó ngăn trở. Đan điền khí hải yếu ớt vô cùng, tựa như một đứa trẻ mới sinh, nếu truyền nguyên khí vào chỉ sợ đã đánh nát lục phủ ngũ tạng hắn.
Chẳng trách hắn lại không chịu nổi lực lượng của Hỏa thần. Cho dù là lực lượng Thiên Tướng cũng không thể ở lại trong cơ thể hắn quá lâu.
Chỉ có rút lực lượng Hỏa thần ra, đợi cho huyết mạch hoàn toàn thức tỉnh thì Tư Vô Nhai mới có thể tiếp nhận những lực lượng này.
Ngũ quan tướng mạo hay tư duy của hắn đều không hề biến hóa, duy chỉ có tu vi thì không khác gì đứa trẻ mới sinh. Đây là chuyện tốt, tục ngữ có câu phá trước lập sau, rất nhiều người khi trưởng thành mới bắt đầu tu luyện Thối Thể cảnh, khi đó đã bỏ qua thời gian tu luyện tốt nhất.
Đây được xem là ông trời ban cho hắn cơ hội thứ hai.
Lúc này Giang Ái Kiếm và Lý Vân Tranh cũng đi tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi thở dài.
“Thật là cố chấp. Hắn cưỡng ép truyền huyết mạch Hỏa thần vào thân thể ta, làm ta không chết được, thậm chí còn để ta thu hoạch được tác dụng của hạt giống Thái Hư. Đáng tiếc hắn lại…” Giang Ái Kiếm chép miệng.
Lý Vân Tranh nói: “Đây là lựa chọn của lão sư, Giang thúc thúc đừng nên tự trách.”
Lục Châu nói: “Trong kinh mạch của hắn có lực lượng phục sinh do lão phu lưu lại, đây không phải là chuyện xấu, các ngươi đừng quá lo lắng.”
“Lực lượng phục sinh?” Giang Ái Kiếm hỏi, “Ta còn tưởng hắn có huyết mạch của Hỏa thần nên giống Hỏa Phượng, có thể bất tử chứ?”
Lý Vân Tranh giải thích: “Suy cho cùng thì trên đời này không có người nào bất tử. Cho dù là đại sư bá, nếu bị giết quá nhiều lần thì cũng không cách nào sống sót. Vĩnh sinh là vĩnh sinh, không có nghĩa là bất tử.”
Giang Ái Kiếm nhìn hắn một cái: “Chậc, Tư Vô Nhai đúng là đã dạy được một học sinh giỏi.”
Lý Vân Tranh cười đáp: “Khiến Giang thúc thúc chê cười.”
“Cơ tiền bối, tình hình của hắn như vậy cần bao lâu mới có thể khôi phục lại bình thường?” Giang Ái Kiếm hỏi Lục Châu.
“Trong thời gian ngắn rất khó có thể khôi phục, ít nhất cần có ngàn năm.”
“Ngàn năm… Lão sư không chờ được lâu như vậy. Thiên Khải Chi Trụ chỉ có thể chống đỡ thêm nhiều lắm là ba trăm năm.”
“Cho nên cần dùng một chút thủ đoạn đặc thù để đẩy nhanh tốc độ thôi hóa kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải của hắn.” Lục Châu nói.
Giang Ái Kiếm nghi hoặc hỏi: “Dùng thủ đoạn gì?”
“Tinh huyết của thiên chi tứ linh.”
“Thứ này…” Lý Vân Tranh kinh ngạc lắc đầu, “Hỏa thần là một trong thiên chi tứ linh, nhưng bản thể đã không còn tồn tại!”
Vậy thì phải làm sao?
Hoặc là chờ một ngàn năm, hoặc là tìm được tinh huyết của thiên chi tứ linh.
Giang Ái Kiếm bất đắc dĩ nói: “Đúng là nan đề thiên cổ mà, thông minh như ta cũng không nghĩ ra cách nào!”
Chư Hồng Cộng lập tức phóng tới ôm chầm lấy Tư Vô Nhai, oa oa khóc lớn: “Thất sư huynh của ta! Ngươi chết thật là oan mà, thất sư huynh…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận