Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 202: Đại sư huynh mau xuống đây (1)

Lý Cẩm Y ý thức được lão giả này rất cường đại.
Đại Thiên thế giới không thiếu chuyện lạ.
Có rất nhiều cường giả tuyệt thế không thích tham dự phân tranh của thế tục nên quy ẩn từ lâu.
Cường giả thật sự thường khiêm tốn, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, đây là đạo lý Lý Cẩm Y đã biết từ thuở nhỏ.
“Tiểu nữ tử chính là Lý Cẩm Y.” Lý Cẩm Y vội vàng khom người.
Thái độ Lục Châu vẫn Lục Châu đạm mạc, vẻ mặt bình tĩnh.
Hắn không cần thể hiện ra sức mạnh cường đại đã khiến bốn tên hộ pháp lăng không lui lại.
Cho dù tu vi bọn họ rất cao…
Bọn họ dường như đã quên mất mục đích đến đây, trong lúc nhất thời cứ lơ lửng giữa không trung, không dám phi xuống.
Lão giả có vẻ ngoài già nua này chính là sư phụ của Giáo chủ đại nhân?
Bốn người đưa mắt nhìn nhau.
Đối với một tiếng “Cút” đáng sợ vừa rồi bọn họ vẫn còn cảm thấy kinh hãi không thôi… Giáo chủ đại nhân từng nói, đại nạn của tổ sư gia Ma Thiên Các sắp tới, thực lực và tu vi trong vòng mười năm sẽ hạ xuống rất nhiều.
Nếu thật là vậy, sao vừa rồi lão giả có thể hét ra một chiêu đại thần thông như sấm bên tai?
Lý Cẩm Y ngẩng đầu nhìn trời…
Nàng phát hiện tứ đại hộ pháp U Minh Giáo đang lơ lửng trên không, không dám hạ xuống.
Dường như đã bị lão giả trước mặt chấn nhiếp.
Nàng lại nhìn về phía Nam thành, toàn bộ loạn quân đều đã run rẩy tê liệt ngã xuống đất, mất đi sức chiến đấu.
Bên phía Ngụy Trác Ngôn cũng không dễ chịu. Bọn họ tụ lại cùng một chỗ nhưng quân lính đã tan rã chia năm xẻ bảy, ai nấy thở hổn hển, nào có thời gian trọng chỉnh lại trận hình.
Lục Châu chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía tứ đại hộ pháp.
Chỉ một ánh mắt này đã khiến bốn tên hộ pháp lui lại lần nữa.
Lục Châu vuốt râu nói: “Nghiệt đồ.”
Nghiệt đồ?
Lý Cẩm Y giật mình.
Lục Châu thật ra chỉ mới có tu vi Thần Đình cảnh nhưng vẫn có thể truyền âm đi được xa. Hắn không vui nói: “Còn không mau lăn xuống đây?”
Trong khắp thiên hạ này, người có dũng khí nói chuyện với Giáo chủ U Minh Giáo bằng giọng điệu này thì còn có thể là ai?
Dùng thái độ răn dạy nói chuyện với Vu Chính Hải chỉ có mỗi một mình chủ nhân Ma Thiên Các, cũng chính là vị ma đạo tổ sư gia tung hoành thiên hạ Cơ Thiên Đạo!
Tất cả mọi chuyện đã sáng tỏ.
Lão giả vừa bước ra khỏi Từ phủ chính là đệ nhất đại ma đầu đương thời!
Sắc mặt tứ đại hộ pháp trắng bệch, không ai dám hạ xuống, chỉ đành lăng không quỳ bái:
“Vãn bối là Hoa Trọng Dương, thuộc Thanh Long điện trong U Minh Giáo, bái kiến lão tiền bối.”
“Vãn bối là Bạch Ngọc Thanh, thuộc Bạch Hổ điện trong U Minh Giáo, bái kiến lão tiền bối.”
“Vãn bối là Dương Viêm, thuộc Chu Tước điện trong U Minh Giáo, bái kiến lão tiền bối.”
“Vãn bối là Địch Thanh, thuộc Huyền Vũ điện trong U Minh Giáo, bái kiến lão tiền bối.”
Bốn người lăng không quỳ một gối xuống hành lễ với Lục Châu.
Ánh mắt Lý Cẩm Y phức tạp nhìn lão giả.
Không chiến đã khiến người khuất phục, người này rốt cuộc cường đại đến mức nào?
Phải biết bốn người đang lăng không quỳ bái kia chính là tứ đại hộ pháp U Minh Giáo, cũng là thủ toạ của tứ điện Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ.
Vậy mà lại e sợ lão giả này như thế.
Minh Thế Nhân khoanh tay nói: “Đại sư huynh, đừng nấp nữa, mau xuống đây.”
Lý Cẩm Y lui về sau một bước!
Đầu nàng bây giờ đã trống rỗng.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Tiểu Diên Nhi rồi lướt tới Minh Thế Nhân, sau đó lại nhìn sang Đoan Mộc Sinh, cuối cùng nhìn về phía phi liễn to lớn của U Minh Giáo.
Nàng lại lui thêm một bước!
“Đừng sợ hãi.”
Chẳng biết từ lúc nào, Ngụy Trác Ngôn đã xuất hiện sau lưng nàng.
Lý Cẩm Y chợt nhớ tới một màn bên Thanh Dương Hồ ngày đó, khi Xuyên Vân phi liễn của Ma Thiên Các bay ngang, tướng quân đã không còn là tướng quân của ngày trước.
Ngụy Trác Ngôn ngày trước tuy ngoài miệng luôn nói hắn không sợ Ma Thiên Các, nhưng trên thực tế lại sợ hãi đến tận xương tuỷ.
Ánh mắt Ngụy Trác Ngôn nhìn về phía Lục Châu.
Khi Lục Châu bước ra khỏi đại môn Từ phủ, hắn đã nhận ra… vị lão giả này chính là người ngồi trên ghế thủ toạ ở Ma Thiên Các.
Thủ toạ Thanh Long điện là Hoa Trọng Dương cất cao giọng nói: “Thật xin lỗi lão tiền bối, Giáo chủ không có trong phi liễn.”
“Không có?”
“Giáo chủ biết lão tiền bối giá lâm nên đã phái bốn người vãn bối tới trước.”
Minh Thế Nhân nghe vậy bật cười: “Mọi người đều nói Giáo chủ các ngươi uy chấn thiên hạ, đánh đâu thắng đó, vậy mà lá gan lại nhỏ đến thế. Sợ sư phụ ăn thịt hắn hay sao?”
“Chuyện này…”
Minh Thế Nhân nói đến mức khiến Hoa Trọng Dương á khẩu không thể đáp lời.
Sự thật đúng là như vậy.
Vu Chính Hải cũng giống như Ngu Thượng Nhung, nhận được tin tức của lão thất, biết sư phụ lão nhân gia người giá lâm đến An Dương thành.
Sao hắn dám tự mình xuất hiện?
Cho dù hắn có là Giáo chủ của đệ nhất ma giáo đương thời thì cũng thế thôi.
Vì vậy…
Hắn đành phái thuộc hạ tới để vẹn đôi đường.
Thực lực, tu vi và địa vị của tứ đại hộ pháp cũng có thể sánh với Giáo chủ tự thân xuất hiện, đủ mặt mũi.
Trước khi đến đây, tứ đại hộ pháp lòng tin tràn đầy.
Trùng hợp đụng phải loạn An Dương thành, cũng trùng hợp gặp được phi liễn của tên giả mạo U Minh Giáo.
Nhưng điều bọn họ không ngờ tới là lực lượng của bốn người cộng lại vẫn không ngăn được một chữ “Cút” của Cơ Thiên Đạo.
Cho dù có là Giáo chủ cũng không tài nào làm nổi.
Đến lúc này bọn họ mới giật mình hiểu ra vì cái gì Giáo chủ không dám đến.
Bọn họ ngoan ngoãn phiêu phù giữa không trung… chỉ cần có một chút vấn đề thì lập tức quay đầu bỏ chạy.
Đối mặt với cường giả bậc này thì chạy trốn chẳng có gì đáng xấu hổ.
Hoa Trọng Dương nói:
“Mong lão tiền bối tin tưởng lời vãn bối. Giáo chủ nghe nói hôm nay là sinh nhật của cửu tiên sinh nên phái bọn vãn bối đến tặng quà, chỉ có thế thôi.”
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đồng thời nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi trưng ra bộ mặt vô tội…
Hoa Trọng Dương nói xong bèn lấy hết can đảm hạ xuống phía dưới.
Khi xuống tới một độ cao thích hợp, hắn vung tay lên.
Một hộp gấm chậm rãi bay xuống.
Cương khí bao bọc lấy hộp gấm bay về phía Tiểu Diên Nhi.
Minh Thế Nhân mỉm cười: “Để ta.”
Thân hình Minh Thế Nhân như thiểm điện, lướt tới chỗ hộp gấm rồi hạ xuống đất.
“Tiểu sư muội, lỡ như bên trong là đồ vật hại người thì sư huynh sẽ ngăn cản cho muội.” Minh Thế Nhân giơ hộp gấm lên.
Tiểu Diên Nhi khẽ gật đầu. “Vâng, cảm tạ sư huynh!”
Hộp gấm này trông cũng tương tự như hộp gấm Ngu Thượng Nhung tặng nàng.
Minh Thế Nhân tiện tay mở ra, cương khí hộ thể tạo thành một tầng bình chướng.
Bên trong không phải là kịch độc hay vật nguy hiểm và cạm bẫy gì.
Mà là một đôi giày màu xanh nhạt.
“Thứ này tên là Đạp Vân Ngoa, rất phù hợp với thân pháp và bộ pháp của cửu tiên sinh. Có vật này, cửu tiên sinh sẽ như hổ thêm cánh.”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy hai mắt toả sáng, không ngừng quan sát đôi giày trong hộp gấm.
“Sư huynh… sư huynh, ta…” Tiểu Diên Nhi thấp giọng ấp úng.
“Hửm?” Minh Thế Nhân cố ý liếc nàng một cái để ra hiệu.
Tiểu Diên Nhi lập tức bình tĩnh lại, vẻ mặt trở nên thờ ơ nói: “Sư phụ, con không cần đôi giày này.”
Lục Châu đánh giá Đạp Vân Ngoa.
Đạp Vân Ngoa cũng giống như Vân Thường Vũ Y, đều không phải là phàm vật.
Nghe nói Đạp Vân Ngoa được dệt ra cho tiên nữ trên trời mang. Sau khi mang vào người sẽ bay bổng nhẹ như chim yến, có thể bay lượn tới chân trời.
Vật liệu chế tác ra Đạp Vân Ngoa là từ Song Phi Linh và Hoả Hoàn vô cùng trân quý tạo thành, sau khi dung luyện lại được đại sư may vá chế tác.
Lục Châu nói: “Quay về nói với Vu Chính Hải, nếu muốn nhận sai thì tự mình đến.”
Tứ đại hộ pháp nghe vậy liền thở phào một hơi.
Bốn người đứng dậy, chắp tay nói với Lục Châu: “Vãn bối nhất định sẽ truyền lời.”
Sau đó bốn người ngự không lui lại, lui về bên trong phi liễn.
Đến lúc này, tứ đại hộ pháp vẫn giữ vững phong phạm cao thủ, không nhanh không chậm…
Thế nhưng khi phi liễn vừa quay đầu đi lại giống như một con cá bị chấn kinh, dốc hết tốc lực xiểng liểng bay về phương xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận