Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 546

U Minh Giáo đi được đến ngày hôm nay đã rất khó khăn, lưu lại núi xanh không lo không có củi đốt. Vu Chính Hải hắn cũng đã chết không ít lần. Đời này hắn bị ức hiếp còn ít hay sao?
Vu Chính Hải ngẩng đầu nhìn thẳng Lục Châu. “Ai làm nấy chịu.”
“Rất tốt.”
Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Lão phu không bắt nạt ngươi. Lão phu không sử dụng nguyên khí, nếu ngươi có thể thắng, lão phu sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Vu Chính Hải ngỡ ngàng. Hắn không hiểu tại sao lão nhân này cứ cố ý nhằm vào mình. Không oán không thù, chẳng thể hiểu nổi!
Vụt!
Vu Chính Hải xông tới, tung ra một quyền. Lục Châu nghiêng người né tránh, hai vai chạm nhau.
Ầm! Vu Chính Hải bị chấn bay ra ngoài.
[Ting ! trừng trị Vu Chính Hải, thu hoạch được 500 điểm công đức.].
“Chỉ có thế?”
Lục Châu rèn luyện Thối Thể không hề kém hơn Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải lại lồm cồm bò dậy, lần nữa xông lên. Chẳng lẽ không có nguyên khí mà hắn còn đánh không lại một lão đầu hay sao?
Không thể nào!
Quyền cước như mưa công kích về phía Lục Châu. Lục Châu ung dung không vội, đơn chưởng đón đỡ toàn bộ quyền phong.
Ầm! Vu Chính Hải lại bay ra ngoài.
[Ting ! trừng trị Vu Chính Hải, thu hoạch được 500 điểm công đức.].
“Lại lần nữa!”
Vu Chính Hải nhịn xuống cơn đau, tiếp tục nhào tới.
Cứ thế hết lần này tới lần khác.
Hoàng Thời Tiết và Hoa Trọng Dương không hề rời đi, cả hai đều há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Đây là… cửu diệp đánh bát diệp?” Hoàng Thời Tiết không thể tin nổi.
Cảm giác như trưởng bối đánh vãn bối, không hề có lực hoàn thủ.
“Nếu không được tận mắt nhìn thấy, ta cũng chẳng tin đâu.”
“Thế nhưng… tại sao Lục tiền bối lại nhằm vào Giáo chủ như thế?”
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Hải Loa cô nương đứng phía sau chợt thò đầu qua khe hở giữa hai người để quan sát trận đấu.
Hoàng Thời Tiết nhìn nàng một cái rồi ngẩng đầu nhìn Hoa Trọng Dương.
Hoa Trọng Dương hiểu ý hắn, lắc đầu nói: “Không thể.”
Nếu dùng Hải Loa làm con tin thì hai phe thật sự sẽ kết tử thù. Đến lúc đó sẽ liên luỵ đến cả Bồng Lai Môn và U Minh Giáo. Huống hồ gì Hoa Trọng Dương cũng không làm nổi chuyện vô liêm sỉ như thế.
Ầm!
Vu Chính Hải không ngừng bị đánh bay ra ngoài, hoàn toàn không có lực hoàn thủ.
“Lại lần nữa!”
Hắn cố gắng đứng dậy, cắn chặt răng.
Một màn này khiến Vu Chính Hải nhớ lại lúc mới gia nhập Ma Thiên Các phải trải qua quá trình ma luyện Thối Thể vô cùng đáng sợ.
Đó là một trong những ký ức mà đời này hắn không bao giờ quên.
Sư phụ dùng phương pháp hà khắc gấp trăm lần người khác để rèn luyện Vu Chính Hải. Bất kể xuân hạ thu đông, bất kể tiết trời nóng lạnh. Cơ Thiên Đạo ngày qua ngày, năm qua năm ma luyện thân thể và ý chí của hắn.
Bị đánh là chuyện rất bình thường, thậm chí trần truồng nằm trong hầm băng hoặc phơi nắng dãi dầu cũng là chuyện thường ngày.
Chính vì thế, Vu Chính Hải tốn mất mười năm mới thành công tôi luyện Thối Thể cảnh, bước vào Thông Huyền cảnh.
Không hề nói ngoa, khả năng chịu khổ của Vu Chính Hải còn cao hơn của tám người khác cộng lại.
...
Hai người đánh nhau không biết bao lâu, Vu Chính Hải bị đánh bay ra ngoài cũng không biết bao nhiêu lần.
Ầm! Lại một lần nữa bị đánh bay.
“Lục tiền bối! Ta cầu xin ngài!” Tư Vô Nhai quỳ xuống đất, gấp gáp nói.
Hoa Trọng Dương không nói hai lời cũng quỳ phịch xuống ngay bên cạnh.
Vu Chính Hải nằm dưới đất, thở hổn hển nhìn bầu trời đêm. Hắn đã kiệt sức, không thể cử động nữa. Lục phủ ngũ tạng đau đớn như đã vỡ nát.
Lục Châu phun ra một ngụm trọc khí. Phải cố gắng, không thể thua nghiệt đồ này.
Chiến đấu suốt một thời gian dài, dù không sử dụng nguyên khí thì bộ xương già của Lục Châu cũng sắp không chịu nổi nữa.
Lục Châu đúng là đã đánh giá thấp độ bền bỉ của nghiệt đồ.
Lục Châu quay đầu nhìn Tư Vô Nhai. “Vì hắn mà quỳ?”
“Cầu xin Lục tiền bối tha cho Giáo chủ.” Hoa Trọng Dương nghẹn ngào nói.
Nghe được câu này, Vu Chính Hải chợt quát lên: “Chiến !”
Một giây sau, hắn lại như trâu như bò lao về phía Lục Châu, khí tức còn cường đại hơn trước gấp mấy lần.
Lục Châu nhíu mày. Nghiệt đồ này rốt cuộc có tiềm lực mạnh đến cỡ nào? Chẳng lẽ lão phu phải vứt hết liêm sỉ để chơi xấu?
Hay cho một bộ tộc Vô Khải.
Nhưng Vu Chính Hải thì không nghĩ nhiều như vậy, một khi đã xác định mục tiêu thì hắn không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Vu Chính Hải tung người nhảy lên như thái sơn áp đỉnh.
Lục Châu không lui mà tiến, bước nghiêng sang bên, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai tung chưởng đón đỡ.
Vu Chính Hải đột nhiên cười ha hả. “Ngươi mắc lừa rồi!”
“Hả?” Lục Châu đột nhiên cảm thấy song chưởng của Vu Chính Hải nặng như cự lực ngàn cân, nhấn Lục Châu chìm xuống mặt đất.
Lại là đặc tính của tộc Vô Khải?
Năm ngón tay Lục Châu hiện ra quang mang màu xanh lam, quát khẽ một tiếng: “Lên!”
Lục Châu nâng tay cao quá đầu, nâng toàn thân Vu Chính Hải lên cao!
Đám người đều ngơ ngác trợn mắt há mồm. Tư Vô Nhai và Hoa Trọng Dương giật mình nhìn lên.
Vu Chính Hải biết rất rõ một chiêu vừa rồi của mình nặng bao nhiêu… Hắn gần như chắc chắn không ai có thể không dùng tới nguyên khí mà đón đỡ được chiêu này.
Vậy mà…
Trong khoảnh khắc sửng sốt đó, Vu Chính Hải lại bị ném bay ra ngoài.
Lục Châu ném hắn về phía trước! Vu Chính Hải lăn mấy vòng dưới đất, lăn đến mức trời đất quay cuồng, thất điên bát đảo.
Lục Châu khẽ quát: “Muốn lừa lão phu?”
Vu Chính Hải cố nén đau đớn, kinh hãi ngẩng đầu nhìn về phía Lục Châu.
Hắn thất bại! Hoàn toàn thất bại!
Trong lòng Vu Chính Hải hoảng hốt như cuồng phong giông bão… Hắn tự nhận trong Thối Thể cảnh không người nào có thể địch lại mình.
Lão nhân này… tại sao lại mạnh đến bất thường như vậy?
“Việc đã đến nước này, muốn chém muốn giết, muốn róc thịt lột da thì tuỳ ngươi.” Vu Chính Hải tuyệt vọng. Dưới cửu diệp, toàn bộ đều là sâu kiến.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như lúc này.
“Ngươi cho rằng lão phu không dám giết ngươi?”
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân, nguyên khí rung động. Hắn sử dụng nguyên khí.
Khi nguyên khí sinh ra ba động, tâm tình tất cả mọi người có mặt ở đây đều chìm xuống đáy cốc.
Xong thật rồi.
Một chưởng lăng không đánh tới nhanh như thiểm điện!
Không một người nào có khả năng ngăn cản công kích của một vị cửu diệp. Tại thời khắc này, tất cả mọi người đều tin rằng, Vu Chính Hải xong đời.
Vu Chính Hải nhìn Lục Châu đang tung chưởng lao về phía mình, tinh thần bỗng nhiên hốt hoảng.
Một chưởng này đột nhiên khiến hắn nghĩ tới sư phụ.
Thôi vậy. Kết thúc rồi.
Vu Chính Hải nhắm mắt lại. Trong thời khắc này hắn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Tất cả đều biến thành quá khứ. Sống không có được, chết chẳng mang theo, cần gì phải chấp nhất, cần gì phải cố gắng trong đau khổ nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận