Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 228: Giúp hay không giúp có gì khác biệt

Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt vừa rời đi không xa bỗng quay đầu nhìn lại.
Cảm nhận được một nguồn năng lượng lớn đang ba động, Đoan Mộc Sinh nhướng mày: “Sư phụ lại xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chẳng lẽ người thật sự đã bị tẩu hoả nhập ma?”
Hai người tỏ vẻ lo lắng.
Dù sao năng lượng của tầng bình chướng Kim Đình Sơn cũng rất hỗn loạn.
Đoan Mộc Sinh khẽ lắc đầu. “Thôi, đừng để ý tới nữa…”
Ngã một lần sẽ khôn ra, từ trước đến giờ sư phụ lão nhân gia người đã gây ra không ít động tĩnh.
Đoan Mộc Sinh là một đồ đệ rất biết nghe lời.
Chiêu Nguyệt cũng khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hai người không nhìn lại nữa mà nhanh chóng rời khỏi Đông Các.
Sau khi sinh mệnh lực được hấp thu xong, tuổi thọ của Lục Châu đã tăng lên 1.500 ngày.
Tuổi thọ còn lại: 6.736 ngày.
Có lẽ do không quá chú ý nên khi tuổi thọ giảm đi rồi khôi phục lại, Lục Châu vẫn không cảm thấy có gì khác biệt.
“Tiếp tục lĩnh ngộ Thiên thư vậy.”
Lục Châu ngồi xếp bằng nhập định.
Sau hai lần chứng kiến uy lực của thần thông, Lục Châu cảm thấy cần phải dồn thêm tâm lực vào việc lĩnh ngộ.
Còn về phần pháp thân thì…
Đương nhiên hắn cũng cần, chỉ là trước mắt muốn thu hoạch được pháp thân khó hơn lĩnh hội Thiên thư nhiều. Hai việc này phải tiến hành song song.
Rất nhanh sau đó Lục Châu đã tiến vào trạng thái lĩnh hội.
Chỉ là cảm giác hoàn toàn khác biệt so với lúc lĩnh hội trong mật thất.
Trước đó khi vào trạng thái lĩnh hội, hắn sẽ hoàn toàn không chú ý đến chuyện bên ngoài, năm loại giác quan đều đóng lại, toàn thân như rơi vào trạng thái ngủ say.
Nhưng bây giờ Lục Châu có thể cảm giác được ý thức của mình vẫn thanh tỉnh.
Lục Châu đoán đây cũng là một trong những ưu việt khi việc lĩnh hội Thiên thư được đề thăng.
Thoáng một cái đã trôi qua một ngày.
Sáng hôm sau.
Lục Châu còn chưa mở mắt đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
“Sư phụ… Giang Ái Kiếm gửi phi thư.” Chiêu Nguyệt nói.
“Có chuyện gì?”
“Đồ nhi đọc cho người nghe.”
Chiêu Nguyệt mở phi thư ra khẽ đọc: “Lão tiền bối, bình chướng ở Kim Đình Sơn xảy ra động tĩnh lớn như vậy đã truyền đến tai thập đại môn phái. Thế cục hiện tại sợ là rất bất lợi cho Ma Thiên Các. Lão tiền bối, cho vãn bối xin ít tin tức để vãn bối được chuẩn bị tâm lý.”
Sau khi đọc xong.
Chiêu Nguyệt tức giận mắng: “Sư phụ, đồ nhi cảm thấy tên Giang Ái Kiếm này đúng là ngọn cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều nấy!”
Lục Châu đáp:
“Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm, nói với hắn trước khi đại nạn của bản toạ đến, không ai có thể nhúng chàm Ma Thiên Các!”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Cùng lúc đó.
Trong đại điện U Minh Giáo ở Bình Đô Sơn.
Ánh mắt Vu Chính Hải nhìn về phía Tư Vô Nhai ngồi bên trái mình.
“Thất sư đệ, đệ nói là lực lượng bình chướng Kim Đình Sơn đã mất đi một nửa?”
Sắc mặt Tư Vô Nhai bình tĩnh, trong giọng nói tràn đầy tự tin: “Người của ta truyền lại tin tức không thể là giả được. Chỉ là… ta không biết tình huống bên trong Ma Thiên Các lúc này. Lão bát đã cắt đứt liên lạc.”
“Nguyên nhân là gì?”
“Năng lượng chảy ngược, hẳn là có người đã hấp thu lực lượng của bình chướng.”
Trong lòng hai người đều đã hiểu rõ.
Tại Ma Thiên Các, ngoại trừ sư phụ ra làm gì còn ai có lá gan hấp thu năng lượng bình chướng?
“Tại sao không chịu thừa nhận mình đã già chứ?” Vu Chính Hải than nhẹ một tiếng.
“Cưỡng ép hấp thu năng lượng tuy có thể miễn cưỡng duy trì tu vi cường đại nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.” Tư Vô Nhai nói.
Vu Chính Hải gật đầu. “Nếu thật là như vậy, sợ là sư phụ lão nhân gia người sẽ gặp phiền phức.”
“Đại sư huynh muốn giúp sư phụ?” Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi.
Vu Chính Hải lắc đầu. “Giúp hay không giúp cũng không có gì khác biệt…”
Tư Vô Nhai khẽ gật đầu. Vu Chính Hải đang bận đối phó với Tịnh Minh Đạo, nào có thời gian quản tới chuyện khác.
“Thất sư đệ, theo ý kiến của đệ, tình hình Ma Thiên Các bất lợi thì ai sẽ là người đầu tiên không nhịn được?”
Tư Vô Nhai nở nụ cười, chậm rãi nói:
“Trong số thập đại môn phái chính đạo, Thất Tinh sơn trang và Đan Tâm Tông chỉ là loại phất cờ ủng hộ chứ không có thù hận sâu đậm gì với ma đạo. Còn lại bát đại môn phái, Thiên Kiếm Môn, Chính Nhất Đạo, Tịnh Minh Đạo và Thiên Sư Đạo cùng thuộc về một mạch có nguồn gốc từ Đạo môn; Như Ý Am, Hoành Cừ Học Phái, Chấn Thương Học Phái và Đoan Lâm Học Phái có nguồn gốc từ Nho môn. Đám người Nho môn từ xưa tới nay thủ đoạn nhu hoà, thường không có xung đột nhiều với ma đạo. Ngược lại Đạo môn lại không ngừng xảy ra xung đột.”
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Trưởng lão Trương Thu Trì và Trương Xuân Lai của Chính Nhất Đạo đã chết; Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong khi tham gia vây công Kim Đình Sơn cũng bị sư phụ lão nhân gia người một chiêu lấy mạng. Tịnh Minh Đạo hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, “được” đại sư huynh tự mình chiếu cố. Thiên Sư Đạo trước nay vẫn án binh bất động.
Thế nên ”.
“Chính Nhất Đạo và Thiên Kiếm Môn có khả năng sẽ ra tay trước.”
“Thế nhưng môn chủ Chính Nhất Đạo là Trương Viễn Sơn nổi tiếng nhát như chuột, trước đây hắn đã từng đến Thanh Ngọc đàn hội họp với Tông chủ Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình. Hiện giờ Nhậm Bất Bình đã chết, Trương Viễn Sơn một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, hẳn là sẽ không dám xuất thủ.”
Tư Vô Nhai phân tích toàn bộ tình hình.
Nhưng một chữ Vu Chính Hải cũng nghe không vô.
Hắn chưởng khống U Minh Giáo nhiều năm như vậy, nếu đều phải lắng nghe lời bẩm báo của từng tên thuộc hạ thì chẳng phải sẽ mệt chết hay sao?
“Nói kết luận đi.”
“Thiên Kiếm Môn.” Tư Vô Nhai đáp.
Vu Chính Hải khẽ gật đầu. “Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong đã chết, đại đệ tử Chu Kỷ Phong lại phản bội gia nhập vào Ma Thiên Các. Thiên Kiếm Môn đúng là hận Ma Thiên Các thấu xương.”
“Tiền nhiệm Môn chủ Thiên Kiếm Môn là Lạc Hành Phong đã bế quan nhiều năm. Nay con hắn chết thảm, hắn há có thể thờ ơ.” Tư Vô Nhai nói.
“Gieo gió gặt bão, không thể oán người khác.”
Ai mà ngờ được, khi thập đại cao thủ đồng thời vây công Kim Đình Sơn, Lục Châu lại lựa chọn giết hắn cơ chứ?
Lạc Trường Phong quá mức rêu rao, đứng ra làm chim đầu đàn, không giết hắn thì giết ai? Hắn chết chẳng oan ức chút nào.
“Đại sư huynh thật sự định không ra tay?” Tư Vô Nhai hỏi lại lần nữa.
Lần này Vu Chính Hải không đáp lời, chỉ trầm mặc không nói.
Tư Vô Nhai không tiếp tục hỏi nữa.
Hắn xem như hiểu khá rõ tính tình Vu Chính Hải.
Nhớ lại lúc trước Diễn Nguyệt Cung của Diệp Thiên Tâm bị Ma Sát Tông diệt trừ, Vu Chính Hải cũng không ra tay.
Diệp Thiên Tâm khi sư diệt tổ, không giúp nàng thì cũng có thể hiểu được.
Nhưng hiện tại thế cục Ma Thiên Các đang bất lợi… Vu Chính Hải vẫn như cũ thờ ơ.
Trông mong vào đại sư huynh ra tay giúp đỡ xem ra không thực tế tí nào.
Tư Vô Nhai thở dài nói: “Đại sư huynh vẫn còn ghi nhớ sự kiện kia?”
“Đại sư huynh của đệ luôn là người rộng lượng rất biết tha thứ, nhị sư đệ nhiều lần giết người của ta, ta có trách hắn lần nào đâu? Huống hồ gì đây lại là sư phụ lão nhân gia người…” Vu Chính Hải đạm mạc nói.
Tư Vô Nhai ngoài mặt tỏ ra bình thường nhưng trong lòng đang không ngừng nói thầm.
Suýt tí nữa huynh đã vung đao đi tìm nhị sư đệ đòi quyết đấu, giờ lại bảo là không trách huynh ấy lần nào?
“Đại sư huynh nói đúng.”
“Cho dù bây giờ ta ra tay bức lui Thiên Kiếm Môn, vậy mười năm sau thì sao? Nay bình chướng Kim Đình Sơn đã yếu đi, không tới năm năm nữa Ma Thiên Các sẽ lại gặp phải đại kiếp.”
Từ khi đám người Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung rời khỏi Ma Thiên Các, thập đại cao thủ danh môn chính phái đã tổ chức vây công Ma Thiên Các không dưới năm lần.
Thật sự ra tay có hai lần, một lần là thập đại cao thủ bố trí cạm bẫy vây công Cơ Thiên Đạo, trong cuộc chiến này Cơ Thiên Đạo đã bị thương; lần thứ hai thập đại cao thủ vây công thì Lạc Trường Phong bị giết.
Ai cũng không biết lần tiếp theo là bao giờ.
Nhưng có một điều rất rõ ràng là...
Có rất nhiều cường giả đều đang chờ đợi cơ hội, chờ đợi đại nạn về thọ mệnh của Cơ Thiên Đạo tới, đợi khi tu vi hắn giảm mạnh.
Mà động tĩnh của bình chướng lần này chẳng khác nào là tín hiệu cho bọn họ động thủ.
“Năm năm…” Tư Vô Nhai khẽ lẩm bẩm. “Năm năm sau, thiên hạ Đại Viêm sẽ biến thành bộ dạng gì đây?”
Vu Chính Hải nghe vậy bèn nở nụ cười. “Thất sư đệ, đệ nghĩ xa quá cũng chẳng để làm gì… Đối với ta mà nói, chỉ cần xử lý tốt chuyện trước mắt là được… chính là Tịnh Minh Đạo.”
Hắn vừa nói xong, thủ toạ Thanh Long điện Hoa Trọng Dương từ tốn bước vào đại điện, ôm quyền nói:
“Giáo chủ, Mạc Khí của Tịnh Minh Đạo đã sớm bỏ chạy… hiện tại chỉ còn lại một mình Du Hồng Y đau khổ chống đỡ. Nhiều nhất là mười ngày sau chúng ta có thể nắm được Tịnh Minh Đạo.”
“Rất tốt.”
Thần sắc Vu Chính Hải ngạo nghễ nói: “Có tin tức của Phan Ly Thiên không?”
“Thuộc hạ bắt không ít tu hành giả Tịnh Minh Đạo để nghiêm hình tra khảo… nhưng chẳng một ai biết. Từ năm mươi năm trước Phan Ly Thiên đã rời khỏi Tịnh Minh Đạo, đến nay chưa thấy về.” Hoa Trọng Dương nói.
Tư Vô Nhai kỳ quái hỏi: “Nguyên nhân là gì?”
“Không rõ lắm.” Hoa Trọng Dương lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận