Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1381

“Anh Chiêu.”
Lục Châu gần như không hề dừng lại. Anh Chiêu hiểu ý, nhanh như thiểm điện vọt tới đón Lục Châu.
“Đến Kiếm Bắc quan.” Lục Châu trầm giọng nói.
Đám người nhìn như si như say, suy nghĩ đến xuất thần.
“Lục các chủ, Mệnh Cách Chi Tâm!”
“Cất hộ lão phu.”
Hai cánh Anh Chiêu giang rộng ra, bay về phía chân trời.
Lục Ly đỡ Nhan Chân Lạc bay về tường thành. Nhìn thi thể tam đại thú vương, trong lòng hắn thật lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh.
Từ khi gia nhập Ma Thiên Các đến nay, từ Hạ Trường Thu đến Mạnh Trường Đông, ngay cả huynh đệ mà hắn tin nhiệm nhất Nhan Chân Lạc cũng đều luôn nói một điều là Ma Thiên Các rất mạnh, mạnh đến không thể tìm được từ thích hợp để hình dung.
Lục Ly vẫn luôn khịt mũi coi thường.
Lúc còn ở hoàng liên giới, Chư Hồng Cộng mở miệng ra là nói sư phụ hắn ngưu bức thế nào, Lục Ly nghe đến mức tai muốn mọc kén. Hắn cảm thấy Chư Hồng Cộng nói khoác quá mức, kim liên giới thì mạnh được đến đâu, ngay cả kế hoạch nuôi nhốt cũng không ai thèm áp dụng. Sau khi trở về, hắn lại bị Nhan Chân Lạc và Hạ Trường Thu thay nhau phổ cập khoa học, hai người này càng quá đáng hơn cả Chư Hồng Cộng.
Lục Ly nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt lại lướt về phía ba cỗ thi thể thú vương.
Lúc này hắn hoàn toàn tin rồi.
Nhan Chân Lạc vận chuyển đan điền khí hải để ngăn chặn khí huyết xao động, cao giọng nói:
“Thú vương tuy rằng đã chết nhưng mọi người đừng nên lơ là, chúng ta cùng hợp lực đánh đuổi bầy hung thú ra ngoài!”
Mấy chục tu hành giả từ hậu phương lướt tới, bọn hắn ít nhiều gì đều bị thương.
Nơi này là quê hương của bọn hắn, giờ đây lại biến thành một mảnh phế tích. Phẫn nộ và thù hận đan xen, bọn hắn chỉ hận không thể lập tức giết chết đám hung thú này.
“Đánh đuổi thì quá có lợi cho chúng rồi. Giết hết!”
“Giết!”
“Giết!”
Ý chí báo thù mãnh liệt vô cùng.
Nhan Chân Lạc nhìn thế giới bừa bộn máu tươi thịt vụn trước mắt chẳng khác gì địa ngục, bèn gật đầu nói:
“Vậy thì giết.”
Kiếm Bắc quan.
Trong khu vực quan đạo uốn lượn giữa hai toà sơn phong.
Ninh Vạn Khoảnh hạ xuống đất. Hắc bào tu hành giả đứng ở phía xa nói:
“Ngươi đã kiệt sức, có tin bầy Ly Lực này sẽ xé xác ngươi không?”
Sắc mặt Ninh Vạn Khoảnh trắng nhợt nhưng vẫn mỉm cười nói: “Ít nhất cho đến bây giờ, đàn Ly Lực vẫn chưa vượt qua được Kiếm Bắc quan.”
Nhắc đến việc này, hắc bào tu hành giả lập tức nổi giận không biết phát tiết vào đâu.
Vốn cho rằng Ly Lực nhỏ yếu, rất khó bị cường giả phát hiện, tu hành giả nhân loại thì bị vây kín trong thành trì không dám ra, khu vực dã ngoại gần như thuộc về hung thú. Ly Lực hẳn sẽ dễ dàng tiến vào cảnh nội Đại Đường, hoàn thành kế hoạch. Đáng tiếc, ngàn tính vạn tính, kế hoạch lại bị một tên cửu diệp rác rưởi hủy đi.
Hắn sao có thể không tức giận?
Hắc bào tu hành giả nhìn thời gian rồi nói: “Vậy các ngươi cùng chết đi.”
Hắn tung người bay lên không trung, đứng giữa Ninh Vạn Khoảnh và Đoan Mộc Sinh, hai tay giang ra, xung quanh xuất hiện đầy hắc sắc lợi nhận.
Trong mắt hắn toát ra sát khí.
Phốc!
Hả? Hắc bào tu hành giả giật mình, hắn còn chưa kịp hạ thủ, sao lại có âm thanh đâm xuyên qua thân thể? Trước mắt hắn hình như vừa xuất hiện một màu sáng trắng.
Ngay sau đó, trước ngực đột nhiên truyền đến cơn đau đớn không ngừng. Hắn cúi đầu nhìn.
Một đạo bạch sắc kiếm cương đã đâm xuyên tim hắn.
Trên bầu trời, một toà phi liễn màu đỏ rực từ từ xuất hiện sau tầng mây mù, không đến sớm cũng không đến muộn.
Trên cự liễn phóng ra mấy đạo quang ấn chói mắt, tiếp tục đâm xuyên lồng ngực hắc bào tu hành giả.
Phanh phanh phanh…
Toàn bộ Mệnh Cách chỉ trong nháy mắt đã bị lấy đi.
“Lam… Lam Hi Hoà…” Hắc bào tu hành giả đưa tay chỉ về phía phi liễn, hai mắt còn chưa kịp nhắm lại đã đoạn khí, rơi thẳng vào bầy Ly Lực.
Đại quân Ly Lực vọt lên, đạp hắn thành từng mảnh nhỏ.
Ninh Vạn Khoảnh khom người nói: “Bái kiến Tháp chủ.”
Trong phi liễn truyền ra giọng nói đạm mạc: “Nói lại tình hình.”
“Hắc liên không biết từ đâu dẫn tới một đại quân Ly Lực, loài hung thú này có lực lượng suy bại, con người không chịu nổi. Tam đệ tử Ma Thiên Các Đoan Mộc Sinh phụng mệnh thủ hộ Kiếm Bắc quan. Hiện tại hắn đã rơi vào trạng thái nửa sống nửa chết, e là không sống nổi.”
Lam Hi Hoà im lặng một chút rồi nói: “Xử lý Ly Lực, đưa hắn lên liễn.”
Lam y nữ hầu khom người nói: “Chủ nhân, đây là Ly Lực đến từ bí ẩn chi địa, mang theo tà khí, e là sẽ ảnh hưởng đến người.”
“Đưa hắn lên.” Lam Hi Hoà nói lại lần nữa.
“Vâng.”
Lam y nữ hầu tung người nhảy xuống, bạch liên xuất hiện đầy trời rồi rơi xuống bầy Ly Lực như tuyết.
Ly Lực không ngừng ngã xuống.
Nàng vung dây lụa, quấn chặt lấy Đoan Mộc Sinh mang hắn trở về hồng liễn, đặt trên boong tàu.
Xoẹt !
Tử khí trên người Đoan Mộc Sinh lượn lờ bay lên, va chạm với trận văn khắc trên hồng liễn, phát ra âm thanh xèo xèo rung động.
Lam Hi Hoà nhíu mày.
Lúc này, Ninh Vạn Khoảnh đã bay lên hồng liễn, đứng trên boong tàu nói: “Phải lập tức đưa hắn rời khỏi đây.”
Lam Hi Hoà đi ra, bàn tay ngọc khẽ nhấc. Ánh sáng rơi vào người Đoan Mộc Sinh biến thành một vòng bình chướng bao bọc quanh người hắn.
“Coi chừng hắn.” Lam Hi Hoà nói.
“Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Tà khí kia rất quỷ dị, sớm muộn cũng sẽ ăn mòn lực lượng của ngài lưu lại.” Ninh Vạn Khoảnh nói.
“Ta biết.” Lam Hi Hoà thản nhiên đáp, “Được người nhờ vả, ta sẽ tận lực.”
“Vâng.”
Ầm ầm ầm…
Từ phía chân trời, vô số phi cầm tẩu thú ồ ạt lướt tới.
Lam Hi Hoà nói: “Đừng nhúc nhích.”
Hung thú như thuỷ triều vọt tới, vây xung quanh ngọn núi thi thể Ly Lực thành hình vòng tròn. Trong mồm đám hung thú đều đang ngậm hoặc chở thi thể con người trên lưng.
Đây là một trận âm mưu.
Ninh Vạn Khoảnh không thể nhìn thấy nhưng có thể cảm giác được số lượng hung thú xung quanh vô cùng khổng lồ, trong lòng lo lắng vạn phần.
Lam Hi Hoà đột nhiên điểm nhẹ mũi chân bay ra ngoài.
“Chủ nhân!” Lam y nữ hầu giật mình hô.
Sắc mặt Lam Hi Hoà bình thản như nước, toàn thân lan ra một vòng tròn ánh sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận