Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1992: Vỗ mông ngựa thành thương hiệu

“Đồ nhi thề với trời, nếu có nửa lời dối trá thì thiên lôi đánh xuống!” Chư Hồng Cộng lập tức giơ tay lên thề độc.
Lục Châu không biết mình đã nghe bao nhiêu người nhắc tới Thất Sinh. Phán đoán của lão tứ và lão bát hoàn toàn ngược nhau, mà trông Chư Hồng Cộng cũng không có vẻ gì là dám nói dối.
“Hiện tại Thất Sinh đang ở đâu?” Lục Châu hỏi.
“Hắn đang là điện thủ Đồ Duy điện, là người tổ chức điện thủ chi tranh. Chính hắn bảo chúng đồ nhi không được để lộ sự tồn tại của ngài, tuân theo kế hoạch tranh đoạt chức điện thủ thập điện.” Chư Hồng Cộng nói.
“Kế hoạch?”
“Chính là kế hoạch điện thủ chi tranh. Hắn nói chỉ có trở thành điện thủ mới có tư cách làm Điện chủ, đồng thời lấy được Trấn Thiên Xử và tiến vào không gian bên trong Thiên Khải Chi Trụ để lĩnh ngộ quy tắc, tấn thăng Chí Tôn.”
Trấn Thiên Xử?
Lục Châu nghĩ tới Trấn Thiên Xử lấy được từ tay Vũ Hoàng ở Đại Uyên Hiến, cho đến nay hắn vẫn không biết tác dụng của vật này là gì.
“Các ngươi tìm Trấn Thiên Xử làm gì?”
Biểu tình của Chư Hồng Cộng có vẻ sầu não, vò đầu bứt tai đáp: “Việc này phải hỏi thất sư huynh, hắn nói là có tác dụng lớn, thập đại Thiên Khải Chi Trụ ứng đối với thập đại Trấn Thiên Xử, về phần ích lợi là gì thì đồ nhi không biết. Ngài cũng biết tính thất sư huynh đó, thường nói ra đủ loại kiến giải trên trời dưới đất, huynh ấy nói cái gì mà trời sập, rồi nhân loại gặp nguy cơ sớm tối!”
Muốn Chư Hồng Cộng hiểu rõ mấy thứ này đúng là làm khó hắn.
“Phải rồi!” Chư Hồng Cộng đột nhiên hô lên, vỗ đùi nói, “Thất sư huynh đã có được năm phần Trấn Thiên Xử. Dựa theo tốc độ này thì rất nhanh sẽ đầy đủ thôi.”
“Năm phần?” Lục Châu kinh ngạc.
Từ thái độ của Vũ Hoàng có thể thấy được thứ này không phải là phàm vật, người tên Thất Sinh sao lại có năng lực cướp đoạt năm phần Trấn Thiên Xử? Chẳng lẽ hắn thật sự là lão thất phục sinh?
“Ba điện Át Phùng, Chiên Mông, Cường Ngữ là chủ động đưa tới, Đồ Duy điện thì hắn tự lấy được, sau khi Đồ Duy Đại Đế quy thiên, thất sư huynh chính là chủ nhân lớn nhất ở đó. Còn một phần nữa là…”
Chư Hồng Cộng nhìn ra bên ngoài rồi thấp giọng thì thào, “Sư phụ, ta hoài nghi thất sư huynh và Lam Hi Hoà có vấn đề!”
“Vả miệng!”
Chát!
Chư Hồng Cộng cực kỳ thành thạo vả miệng mình chan chát. “Đồ nhi chỉ đoán mò, không có chứng cứ rõ ràng. Sau khi có được năm phần Trấn Thiên Xử, thất sư huynh bảo đồ nhi tới Huyền Dặc để thăm dò thái độ của đế quân, đây chẳng phải là làm khó đồ nhi sao?”
Lục Châu khoanh tay nhìn Chư Hồng Cộng nói: “Ngươi có từng nghĩ nếu người này không phải thất sư huynh của ngươi thì các ngươi đều bị hắn lợi dụng, rơi vào bẫy của hắn rồi không?”
Chư Hồng Cộng khẽ giật mình, nửa ngày cũng nói không nên lời.
Hắn phán đoán giống như bốn vị trưởng lão, từ các loại dấu hiệu quen thuộc mà kết luận rằng người này là thất sư huynh. Trong số các đồng môn, hắn ở cạnh Tư Vô Nhai khá lâu nên tự nhận là mình rất hiểu Tư Vô Nhai. Chỉ là nếu tất cả những điều trên đều là giả thì…
Thất Sinh luôn vô tình hay cố ý lộ ra mình là Tư Vô Nhai, nhưng lại chưa từng thẳng thắn thừa nhận thân phận đó. Không ai biết rõ nguyên nhân tại sao.
Bây giờ nghĩ lại, lời sư phụ nói cũng rất có lý.
“Gia hoả này! Thì ra là đồ lừa gạt!” Chư Hồng Cộng đột nhiên chửi ầm lên, “Uổng cho ta một đời anh danh lại suýt bị tiểu nhân lừa dối.”
Lục Châu nói: “Bây giờ kết luận thì còn quá sớm. Ý của vi sư là, làm việc gì đều phải chuẩn bị sẵn đường lui, ngươi có hiểu không?”
“Sư phụ dạy phải.” Chư Hồng Cộng đáp, “Nếu người này thật sự chỉ là đồ giả mạo thì sư phụ hãy nghiêm trị hắn, xả giận cho chúng đồ nhi nha! Mấy chục năm nay hắn sai sử chúng đồ nhi không ít lần!”
“Hắn đã có được năm phần Trấn Thiên Xử, đương nhiên sẽ nghĩ cách cướp đoạt những phần còn lại.”
Trấn Thiên Xử Đại Uyên Hiến đang nằm trong tay Lục Châu, sớm muộn gì đôi bên cũng đụng độ nhau.
“Người này hết sức giảo hoạt.” Chư Hồng Cộng chỉ tay về phía Thánh Điện mà tố cáo, “Chuyện mới xảy ra gần đây ở Chiên Mông điện đều do một tay hắn sắp đặt. Đại Vu Thần Thái Hư là nhân vật bậc nào, thế mà hắn nói giết là giết!”
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Ngươi thật sự cho rằng hắn có bản lĩnh giết Ô tổ? Hắn chỉ lợi dụng lực lượng của Thánh Điện mà thôi.”
“Sư phụ nói đúng lắm.” Chư Hồng Cộng cười hắc hắc, “Đầu óc đồ nhi vốn hồ đồ, sau khi nói chuyện với sư phụ đột nhiên trở nên minh mẫn hơn rất nhiều. Sư phụ đúng là nói một câu đề tỉnh người trong mộng nha! Trước đó đồ nhi đúng là đồ ngu xuẩn.”
“Thôi đi.”
Lục Châu lười nghe hắn vỗ mông ngựa, “Mặc kệ Thất Sinh có mục đích gì, tạm thời ngươi đừng rêu rao việc này. Cứ trở về Thánh Điện trước đã, xem như chuyện hôm nay chưa có phát sinh.”
Khi chưa khai đủ ba mươi sáu Mệnh Cách thì Lục Châu chưa muốn gây ra động tĩnh quá lớn. Hơn nữa hắn luôn có cảm giác Minh Tâm Đại Đế đang mưu tính điều gì đó.
Đồ Duy Đại Đế, Đại Vu Thần… loại nhân vật cấp bậc này vẫn lạc mà Minh Tâm chẳng hề quan tâm, thậm chí còn để mặc cho tứ đế tuỳ ý dẫn người nắm giữ hạt giống Thái Hư đi.
Minh Tâm là chưởng khống giả Thánh Điện, cũng là người có địa vị tối cao ở Thái Hư, theo lý thuyết hẳn phải coi trọng những việc này mới phải. Thế nhưng ngoại trừ trông chừng cân bằng trong thiên địa thì hắn chẳng quan tâm đến cái gì khác.
Đây rõ ràng là tâm thái không phù hợp với người có địa vị cao.
Hắn rốt cuộc có âm mưu gì?
“Sư phụ?”
Chư Hồng Cộng lên tiếng ngắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Châu, khom người hành lễ: “Vậy… đồ nhi xin cáo từ.”
Lục Châu phất tay áo. “Đi đi.”
Đột nhiên, Chư Hồng Cộng bước lên một bước dài, nhào tới trước người Lục Châu rồi ôm chặt đùi hắn, vẻ mặt đau khổ nói: “Sư phụ, đồ nhi không nỡ xa ngài a!! Chúng ta vừa mới gặp nhau, lời còn chưa đủ đã phải chia ly, lòng đồ nhi đau như dao cắt…”
“Sư phụ ơi…”
Tiếng ơi kéo dài khiến Lục Châu nhíu chặt mày, da gà da vịt nổi hết toàn thân. Hắn tức giận nhấc chân đá một phát. “Cút!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận