Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1207

Tại khu vực hỗn loạn trong Triệu Văn Quốc, trời vẫn u ám ảm đạm.
Ngu Thượng Nhung tay ôm Trường Sinh Kiếm nhìn Ninh Vạn Khoảnh: “Ngươi tốt nhất nên đứng yên ở đó.”
Ninh Vạn Khoảnh đương nhiên sẽ không động.
Trong trận quyết chiến với Trần Vũ Vương và La Hoan, hắn giết được La Hoan, Trần Vũ Vương bị trọng thương chạy trốn, bản thân hắn cũng bị thương không nhẹ.
Vốn cho rằng đánh đổi như vậy để lấy được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu, ngờ đâu lại phát hiện Mệnh Cách Chi Tâm là giả.
Ngay cả tên thập diệp trước mặt… cũng là giả.
Hắn cúi đầu xuống nhìn dấu chưởng ấn in trên ngực mình… Đây là chưởng ấn của Lục Châu để lại, trên thân hắn còn có từng đạo vết kiếm do Ngu Thượng Nhung gây ra.
Ninh Vạn Khoảnh cười khổ lắc đầu. “Ngươi thật sự chỉ là thập diệp?”
Ninh Vạn Khoảnh tuy không nhìn thấy nhưng không có nghĩa là hắn mù. Hắn có thể cảm nhận được khí tức đặc thù trên người Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung chỉ cười không nói.
Dưới mặt đất, Tiêu Vân Hoà đứng canh giữ bên cạnh hố sâu, nhìn đại trưởng lão Bạch Tháp Hứa Trần nằm yên trong hố.
Hứa Trần đã tỉnh lại nhưng vẻ mặt mờ mịt nhìn lên bầu trời. Hắn không có lực hoàn thủ, hiện tại chỉ còn lại năm Mệnh Cách, so với chết càng khó chịu hơn.
Tiêu Vân Hoà lên tiếng hỏi: “Hứa Trần, có hối hận không?”
Lát sau, Hứa Trần gian nan mở miệng: “Tiêu Vân Hoà… ngươi, ngươi, thật hèn hạ.”
Tiêu Vân Hoà lắc đầu thở dài. “Người khác thẳng thắn đối đãi, trong mắt các ngươi lại biến thành tiểu nhân âm hiểm, tâm cơ xảo trá. Khi trong mắt ngươi chỉ toàn là phân thì ngươi nhìn đâu cũng chỉ thấy phân mà thôi.”
“Giả vờ giả vịt. Nếu thật như ngươi nói thì sao bây giờ ngươi lại rơi vào tình cảnh này?” Hứa Trần châm chọc.
“Ta làm việc không thẹn với lòng, rơi vào tình cảnh này chỉ có thể trách ta không có mắt nhìn người. Có đôi khi… đục một chút mới là bình thường, trong sạch mới là sai lầm.” Tiêu Vân Hoà nói.
“Ta nhổ vào! Bớt có tâng bản thân lên mây đi… Ngươi cao thượng như vậy thật sao? Thành viên Bạch Tháp bọn ta chết trong tay ngươi không hề ít!”
“Hắc Bạch vốn là đối lập, tử thương là chuyện không thể tránh khỏi. Ta hỏi ngươi, Hạ Tranh Vanh đối xử với Bạch Tháp thế nào, mà Tiêu Vân Hoà ta lại thế nào?” Tiêu Vân Hoà cao giọng nói, “Tự trong lòng ngươi đã có đáp án, cần gì phải lười mình dối người nữa?”
Hứa Trần lâm vào trầm mặc.
Trước kia khi Tiêu Vân Hoà bị hại, Bạch Tháp đương nhiên cũng đã châm thêm không ít dầu vào lửa. Ai cũng mong hai phe có thể chung sống hoà bình, đáng tiếc sau khi Hạ Tranh Vanh thượng vị, Hắc Tháp càng lúc càng táo tợn.
Nào là nuôi nhốt hồng liên giới, trục xuất Bạch Tháp, vi phạm hiệp ước,.. sau lưng mọi người, Hắc Tháp đã làm ra rất nhiều động tác nhỏ.
“Chúng ta đứng ở lập trường khác nhau, có nói thế nào cũng là địch nhân…”
Hứa Trần đánh ra một chưởng, toàn thân bắn ra khỏi hố sâu mấy chục mét, bay vọt lên không trung.
Phanh phanh phanh…
Song quyền va chạm với Tiêu Vân Hoà, cương khí giao thoa, đại địa chấn động.
Tiêu Vân Hoà vừa đánh vừa lui về sau mấy chục mét, hai chân đạp mạnh, mặt đất nứt ra, hắc sắc Tinh Bàn xuất hiện ngăn giữa hai người.
Oanh!
Hứa Trần lăng không lui lại mấy bước, ổn định thân thể, lau đi máu tươi bên khoé miệng.
Trong số mấy người ở đây, Tiêu Vân Hoà hẳn là kẻ mạnh nhất. Nếu đánh thật thì Hứa Trần không phải là đối thủ của Tiêu Vân Hoà, hắn phải nghĩ cách đào tẩu.
Hai tay Hứa Trần chập lại, xung quanh xuất hiện từng đạo bạch sắc kiếm cương đánh tới.
Tiêu Vân Hoà dùng Tinh Bàn đón đỡ, thấy vậy Hứa Trần đạp không bay về sau, miệng quát lớn:
“Ninh Vạn Khoảnh, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?!”
Ninh Vạn Khoảnh là cơ hội lật bàn duy nhất của Bạch Tháp. Hứa Trần biết Ninh Vạn Khoảnh còn có đòn sát thủ, đáng tiếc Ninh Vạn Khoảnh vẫn đang thất thần, dường như không nghe thấy.
Tiêu Vân Hoà quát: “Hôm nay nếu ta để ngươi trốn thì làm sao ăn nói với Lục huynh!”
Tinh Bàn thu lại, Tiêu Vân Hoà nâng tay, trong lòng bàn tay xuất hiện vũ khí sáu cạnh.
Thân ảnh loé lên, bàn tay vung ra, vũ khí sáu cạnh lập tức xoay tròn đâm về phía trước.
Hứa Trần vội vàng gọi ra Tinh Bàn chắn trước mặt. Tiêu Vân Hoà nói: “Ngươi chống đỡ được sao?”
Vũ khí sáu cạnh phát ra âm thanh chói tai phảng phất như xé rách hư không, trong chớp mắt đã bay tới trước mặt Hứa Trần.
Phanh !
Tinh Bàn vặn vẹo biến dạng, đập mạnh vào thân thể Hứa Trần.
Hứa Trần kêu lên một tiếng, máu tươi tràn ra, toàn thân bay ngược ra sau hướng về phía Ngu Thượng Nhung.
Ngay sau đó, hắn xoay người nhào về phía Ngu Thượng Nhung: “Bản toạ khai đao với ngươi trước!”
Ông !
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa năm Mệnh Cách xuất hiện, bạch sắc quang mang lấp lánh giữa trời.
“Không tốt!”
Tiêu Vân Hoà biến sắc, ra sức na di về phía Ngu Thượng Nhung, đáng tiếc đã không còn kịp.
Khi Hứa Trần xuất hiện trước mặt Ngu Thượng Nhung, cuồng phong đánh tới thổi tung mái tóc dài của hắn, gương mặt góc cạnh, ngũ quan rõ ràng không hề có vẻ gì là kinh hoảng, bên khoé miệng còn mang theo nụ cười thản nhiên.
Trong lòng Hứa Trần khẽ động, nhận ra mình đã chậm một nhịp, nhưng hắn vẫn trầm giọng quát: “Chết đi!!”
Vụt!
Ngu Thượng Nhung đột nhiên rút kiếm chắn ngang người.
Hứa Trần âm trầm nói: “Ngăn trở thì sao, ngươi vẫn phải chết!”
Chưởng ấn gắt gao va chạm với thân kiếm, đẩy Ngu Thượng Nhung và Trường Sinh Kiếm bay về phía bắc.
Tiêu Vân Hoà đuổi tới, điều động vũ khí sáu cạnh phóng vào giữa hai người.
Ngu Thượng Nhung dùng sức huy kiếm nhưng phát hiện Trường Sinh Kiếm không thể nhúc nhích.
Hứa Trần quát lên: “Ngươi dám giết ta? Nếu vậy hắn cũng sẽ chết!!”
Mục đích của Hứa Trần chính là bắt Ngu Thượng Nhung làm con tin, sau đó bỏ trốn.
Đúng lúc này, Ngu Thượng Nhung đột nhiên lắc đầu nói: “Ngươi đúng là chán sống.”
“Hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận