Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1058

Nghe vậy Chư Hồng Cộng mới giật mình hiểu ra. Kim liên và hoàng liên kỳ thực là hai màu khá tương tự. Bọn hắn chưa từng thấy pháp thân hoàng liên thất diệp nên cho rằng đến đẳng cấp đó pháp thân sẽ đổi thành màu vàng kim cũng có thể hiểu được.
Lục Ly nói: “Mang bọn ta đến gặp giáo chủ của ngươi.”
Hứa Vạn Thanh cả kinh: “Hai vị tiền bối… không phải muốn đi Đại Khánh sao?”
“Ta không hề nói muốn đi Đại Khánh. Bắt đầu từ Phong Minh đảo cũng được.”
Lời này khiến Hứa Vạn Thanh không hiểu ra sao. Mà Chư Hồng Cộng cũng không biết Lục Ly muốn làm gì.
Hứa Vạn Thanh nào dám cãi lời, đành xoay người bay về phía Phong Minh đảo.
Chư Hồng Cộng truyền âm hỏi: “Tiền bối định làm gì thế?”
Lục Ly hồi đáp: “Thiên địa ràng buộc của hoàng liên giới chính là lục diệp. Ngươi đã là bát diệp rưỡi, không còn bị hạn chế. Ta sẽ thu thập tài nguyên của hoàng liên giới để giúp ngươi ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa.”
“Cả hoàng liên giới sao?” Chư Hồng Cộng kinh ngạc.
Lục Ly hoà hoãn nói: “Ta không bảo ngươi giết người, đừng cảm thấy áp lực tâm lý… Có rất nhiều chuyện hắc ám trên thế giới này mà ngươi không biết. Bởi vì hoàng liên giới nhỏ yếu nên mới không thu hút sự chú ý của các đại năng và hải thú. Nơi này… chính là cơ duyên của ngươi.”
Cơ duyên…
Chư Hồng Cộng đột nhiên nhận ra tế bào não của mình quá ít ỏi không đủ dùng, lại hỏi tiếp: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Lục Ly mỉm cười đáp: “Trở thành tín ngưỡng của bọn họ.”
Hứa Vạn Thanh vừa trở về Phong Minh đảo đã có tu hành giả tiến lên nghênh đón.
“Đại sư huynh về rồi!”
“Đại sư huynh, hai người kia có phải là gian tế không? Huynh có hung hăng đánh bọn hắn một trận chưa, để bọn hắn biết Hồng Giáo chúng ta không dễ bị người khác trêu chọc.”
Hứa Vạn Thanh đặt ngón tay lên môi: “Suỵt !”
“Đại sư huynh sao thế?”
Đám đông tu hành giả đều mờ mịt nhìn Hứa Vạn Thanh với vẻ khó hiểu. Trừ lúc đối mặt với Giáo chủ ra, trước nay Hứa Vạn Thanh chưa bao giờ tỏ ra bối rối và sợ hãi như vậy.
Hứa Vạn Thanh lập tức quát lớn: “Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép nhúng tay vào!”
Lúc này, Chư Hồng Cộng và Lục Ly từ trên bầu trời hạ xuống. Đám người ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Hứa Vạn Thanh khom người nói: “Hai vị tiền bối, mời.”
Lục Ly: “Dẫn đường.”
Theo chân Hứa Vạn Thanh, hai người đi sâu vào trong đảo, rốt cuộc cũng tới được khu vực trung tâm. Hứa Vạn Thanh dẫn hai người đi qua đám sư đệ thủ thành, vừa bước vào trong đã thấy có mấy trăm đệ tử đang luyện công.
Thấy Hứa Vạn Thanh dẫn theo người lạ đến, bọn hắn lập tức dừng tay, nhao nhao hỏi:
“Đại sư huynh trở về rồi?”
“Hai người này là ai?”
“Còn có một con heo nữa kìa.”
Hứa Vạn Thanh trầm giọng nói: “Đừng nói năng lung tung, hai vị này là khách quý từ xa đến, không được lãnh đạm.”
Uy tín của Hứa Vạn Thanh trong Hồng Giáo cực cao, ai nấy đều ngoan ngoãn khom người hành lễ với Chư Hồng Cộng và Lục Ly.
Hứa Vạn Thanh nói: “Giáo chủ đâu?”
“Giáo chủ đang nghỉ ngơi trong điện, ngài đang ngủ trưa, không muốn bị quấy nhiễu.” Một đệ tử đáp.
“Mau đi gọi Giáo chủ.”
“A?”
“Ta nói ngươi không hiểu sao?” Hứa Vạn Thanh trầm giọng nói.
“Nhưng mà… Giáo chủ đã phân phó…”
Hứa Vạn Thanh đẩy hắn ra tiến về phía trước. Đúng lúc này trên thành lâu có một nam tử trung niên bước ra, trên thân mặc cẩm bào, ngữ khí không nhanh không chậm:
“Hứa Vạn Thanh, cãi nhau ỏm tỏi còn ra thể thống gì?”
“Sư… sư phụ! Hai vị khách quý này…” Hứa Vạn Thanh nói không nên lời.
“Khách quý?” Người đứng trên thành lâu chính là Giáo chủ Hồng Giáo, Đào Cảnh. Đào Cảnh nghi hoặc hỏi: “Ai cho phép ngươi dẫn người lạ lên đảo?”
Lục Ly tuỳ ý liếc nhìn đối phương một cái rồi quay đầu nói với Chư Hồng Cộng: “Gọi ra pháp thân.”
“Được.”
Ông! Toà pháp thân không kim liên cao mười hai trượng đứng sừng sững giữa không trung.
Mấy trăm đệ tử ở bốn phương tám hướng đều há hốc mồm, miệng há to như quả trứng. Đào Cảnh vừa định răn dạy Hứa Vạn Thanh, vừa nhìn thấy pháp thân đã sững sờ không nói ra lời.
Lục Ly không thích dùng mưu kế, cũng không muốn chơi trò giả heo ăn thịt hổ, hắn bảo Chư Hồng Cộng trực tiếp gọi ra pháp thân để chinh phục đối thủ bằng tốc độ nhanh nhất.
Đúng như hắn dự liệu, tất cả mọi người đều bàng hoàng nhìn toà pháp thân bát diệp rưỡi. Đệ tử Hồng Giáo chưa bao giờ nhìn thấy pháp thân cao như vậy. Trong quan niệm của hoàng liên giới, lục diệp chính là tối cường, độ cao tối đa là bảy trượng. Nay trước mắt đột nhiên xuất hiện pháp thân mười hai trượng đã phá vỡ thường thức của tất cả bọn họ.
Lục Ly lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch xung quanh:
“Ta có ba điều cần nói rõ với chư vị. Thứ nhất, ta và Chư Hồng Cộng đến nơi này không có ác ý, cũng không có ý định giết người. Thứ hai, từ giờ trở đi, Chư Hồng Cộng sẽ tiếp nhận vị trí Giáo chủ Hồng Giáo, người nào có dị nghị vui lòng cân nhắc cẩn thận. Thứ ba, Chư Hồng Cộng sẽ nâng đỡ Hồng Giáo trở thành thiên hạ đệ nhất giáo. Trong vòng năm năm, hai người chúng ta tự sẽ rời khỏi nơi này.”
Ngữ khí Lục Ly trầm xuống. “Thời gian của chúng ta rất ít, cho các vị thời gian mười hơi thở để suy nghĩ.”
Phong Minh đảo chỉ trong giây lát đã trở nên lạnh lẽo, gió biển thốc vào mặt nhưng không ai cảm thấy đau rát.
Đào Cảnh thân là chủ của một giáo, đương nhiên không phải đồ ngốc. Người thông minh luôn có thể phân tích lợi hại của một sự việc trong thời gian ngắn. Hắn rất nhanh đã có phán đoán.
Thứ nhất, hai vị cường giả này sẽ không giết người, bởi vì với thực lực như vậy, giết người là việc quá đơn giản.
Thứ hai, bọn hắn không cần phải nói dối gạt người, nắm giữ thực lực tuyệt đối còn nói dối để làm gì?
Thứ ba, thuận theo lời bọn hắn rõ ràng sẽ đạt được lợi ích. Tạm thời không hỏi tới tại sao lại xuất hiện cường giả bậc này, nhưng bọn hắn quả thật có đầy đủ năng lực nâng đỡ Hồng Giáo trở thành thiên hạ đệ nhất giáo!
Sau mười hơi thở, Đào Cảnh cố kiềm nén rung động và kinh hãi trong lòng, từ trên thành lâu nhảy xuống rồi quỳ một gối dưới đất nói:
“Ta nguyện nhường lại vị trí Giáo chủ… Tham kiến giáo chủ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận