Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 466

Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Tự cho là đúng thôi.”
“Đúng vậy đúng vậy, cả ngày đều trưng ra bộ mặt người khắp thiên hạ đều không thông minh bằng ta, người khắp thiên hạ đều là bọn đần độn.” Chư Hồng Cộng nói.
Lục Châu xoay người lại nhìn chằm chằm Chư Hồng Cộng.
“Nói xấu sau lưng người khác, tự mình ra ngoài lĩnh phạt đi.”
Loại người như lão bát, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu cũng phải dạy dỗ lại mới được.
Chư Hồng Cộng nghe vậy lập tức giật mình, vốn định cầu xin tha thứ nhưng chợt nhớ tới tứ sư huynh bèn thôi: “Đồ nhi biết sai.”
[Ting ! trừng trị Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Chiều hôm đó.
Lục Châu xuất hiện bên ngoài động diện bích. Trước cửa động lúc này tụ tập không ít người. Có ba vị trưởng lão Lão Niên Các, còn có cả các đệ tử khác.
Phan Ly Thiên đứng dậy chắp tay nói với Lục Châu: “Ván này lão hủ nhận thua… kỳ nghệ của lão hủ trước nay không tốt.”
“Đã nhường.” Tư Vô Nhai sắc mặt như thường nói: “Thế sự như cờ, nhưng có lúc không thể chỉ dựa vào lịch duyệt nhân sinh hơn người là có thể thắng được.”
“Thụ giáo.”
Các nữ đệ tử đứng vây xem tán thưởng không thôi.
“Thất tiên sinh đúng là thông tuệ hơn người, tinh thông cầm kỳ thi hoạ. Hoa trưởng lão thua, Lãnh trưởng lão thua, ngay cả Phan trưởng lão cũng thua nốt.”
“So cờ xong rồi, không biết tiếp theo sẽ so món gì? Ta muốn xem tiếp.”
Nghe tiếng các nữ đệ tử nghị luận, Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Không cần.”
Mọi người nghi hoặc nhìn hắn.
Tư Vô Nhai thản nhiên giải thích: “Gặp được kỳ phùng địch thủ mới là chuyện may lớn trong đời. Thứ cho ta nói thẳng, bảo ta đọ sức với mọi người… có hơi không thú vị.”
Đám người lộ vẻ mặt xấu hổ. Nếu chỉ thắng một ván mà hắn dám nói ra lời này thì chắc chắn sẽ bị phản bác.
Thế nhưng suốt từ sáng đến giờ, Tư Vô Nhai vẫn luôn thắng, thắng đến mức mọi người thương tích đầy mình.
Kẻ thắng nói gì cũng đúng. Người thua nói gì cũng là kiếm cớ.
Ngay khi Tư Vô Nhai chuẩn bị xoay người trở về động diện bích, thanh âm Lục Châu đột nhiên truyền tới: “Ngươi đắc ý lắm phải không?”
Đám người đồng loạt quay lại.
“Bái kiến Các chủ!”
“Bái kiến sư phụ!”
Lục Châu chắp tay đi tới, mọi người dạt ra hai bên.
Tư Vô Nhai không ngờ sư phụ lại đột nhiên xuất hiện, lập tức cúi đầu khom người nói: “Sư phụ.”
Lục Châu đi đến trước mặt Tư Vô Nhai, nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.
“Thắng được bọn họ khiến ngươi cảm thấy mình rất thông minh?” Lục Châu hỏi.
“Đồ nhi không dám!”
Lục Châu nhìn thoáng qua đám đạo cụ xung quanh, có xúc xắc, còn có các loại trò chơi trí não như cờ vây, cờ tướng.
Về phương diện này, đám người Ma Thiên Các sao có thể thắng được Tư Vô Nhai?
Khi Lục Châu thu nhận Tư Vô Nhai làm đồ đệ, hắn chính là một thằng nhóc tinh quái lượn lờ khắp các sòng bạc trong thành, mới mười tuổi đã là thần đồng chơi bạc.
Lục Châu cứ thế nhìn Tư Vô Nhai.
Ngạo khí của Tư Vô Nhai hoàn toàn khác với Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung có ngạo khí từ trong cốt tuỷ, đó là sự tự tin và kính trọng đối với kiếm đạo của mình.
Nhưng ngạo khí của Tư Vô Nhai không chỉ xây dựng bằng sự ưu việt của bản thân mà còn dựa trên việc đả kích người khác.
Loại đồ đệ này sao có thể không dạy dỗ một trận?
“Ngươi am hiểu giải đề, vừa vặn lão phu đang bị mấy vấn đề quấy nhiễu, nhân cơ hội này thỉnh giáo ngươi một phen.”
Nghe được hai chữ ‘thỉnh giáo’, Tư Vô Nhai lập tức quỳ sụp xuống: “Đồ nhi biết sai!”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn Tư Vô Nhai. “Nếu ngươi có thể đáp được câu hỏi của lão phu, lão phu gọi ngươi là thầy.”
Trong lòng Tư Vô Nhai run lên, sống lưng lạnh ngắt.
Nếu là trước đây, sư phụ người đã sớm quyền đấm cước đá, đánh cho hắn thương tích đầy mình, nào có thời gian nói chuyện giải đề với hắn. Thái độ hiện tại của Lục Châu khiến Tư Vô Nhai không tài nào hiểu nổi.
Đám người đứng xem náo nhiệt cũng bị lời này của Lục Châu hù doạ đến đổ mồ hôi lạnh.
Dám nói ra lời này, Các chủ không chỉ rất có lòng tin với bản thân mà còn muốn tạo áp lực cho Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai không dám nói một tiếng, thậm chí đầu cũng không dám ngẩng lên.
Lục Châu vuốt râu suy nghĩ.
Là một người xuyên không, Lục Châu hoàn toàn có thể đưa ra mấy đề bài tích phân vi phân hoặc các loại định lý, tiên đề toán học. Nhưng làm vậy chẳng có ý nghĩa gì, ngoại trừ nghiền ép về trí thông minh thì chẳng có ý nghĩa giáo dục nào.
Nhà giáo là phải truyền đạo và lý giải nghi hoặc.
Trầm ngâm một lát, Lục Châu mở miệng nói: “Trong đạo trị quốc trị gia, không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều… Nếu lão phu chỉ có tám thanh vũ khí thì làm sao chia đều cho các ngươi?”
Tư Vô Nhai giật mình, không biết nên trả lời như thế nào.
Mọi người xung quanh cũng đưa mắt nhìn nhau. Tám thanh vũ khí làm sao chia đều cho chín đồ đệ?
Làm sao mà đều được? Vũ khí chặt ra thì còn gọi là vũ khí sao? Giết bớt một người thì gọi là chia đều sao?
“Trả lời lão phu.”
Giọng Lục Châu trầm xuống, không ngừng quan sát Tư Vô Nhai.
Câu hỏi này ngoài mặt là đang làm khó Tư Vô Nhai, nhưng trong mắt những người xung quanh thì không chỉ có thế.
Dường như còn có thâm ý khác. Tư Vô Nhai có can đảm trả lời không? Muốn tạo phản làm sư phụ phải không?
“Trời sinh vạn vật, vạn vật đều có nguồn gốc… Vậy nguồn gốc của thế giới này rốt cuộc là cái gì?” Lục Châu hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này, toàn thân Tư Vô Nhai run lên.
Giọng Lục Châu lại trầm xuống. “Trả lời lão phu.”
Đây mà gọi là vấn đề?
Đám lão giả Lão Niên Các đều khe khẽ lắc đầu. Đừng nói Tư Vô Nhai, tất cả người trong thiên hạ đều không cách nào đáp được.
Rất nhiều năm về trước, trong tu hành giới từng có người đặt ra câu hỏi như vậy. Chỉ là lời giải thích vẫn lập lờ nước đôi, không hề rõ ràng. Lý luận nguồn gốc của sự tồn tại đã được các nhà Nho, Thích, Đạo tranh luận không dứt nhưng vẫn không có đáp án.
“Trả lời không được?” Lục Châu hỏi.
Tư Vô Nhai lắc đầu. Hắn sao dám tự nhận mình là đại học giả? Hắn có đủ ngạo khí, nhưng không đủ đảm lượng.
“Hỏi mấy câu trống rỗng, người khác sẽ cho rằng lão phu bắt nạt ngươi…”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nghĩ.
Chợt nhớ tới sự việc trảm kim liên, chân lý mọi người đều thờ phụng thì sẽ là đúng sao? Khi Galileo đưa ra lý luận Trái Đất hình tròn cũng đã khiêu chiến với nhận định của nhân loại tại thời điểm đó. Đồng dạng, kim liên nhất định phải tồn tại sao? Rốt cuộc là gà có trước hay trứng có trước?
Nghĩ tới đây, Lục Châu nói: “Tu hành giả ngưng tụ kim liên để bước vào Nguyên Thần cảnh, khai diệp để đề thăng tu vi. Lão phu hỏi ngươi, rốt cuộc là kim liên có trước hay là liên diệp có trước?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận