Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 623

Song phương lao vào kịch đấu.
Lưu Qua vốn định bước vào bên trong bình chướng, thấy vậy cũng hăng hái ngẩng đầu quan sát trận chiến.
Trận chiến giữa ba vị bát diệp tạo ra động tĩnh cực lớn.
“Hoàng Thời Tiết lại ra tay giúp Ma Thiên Các?” Lưu Qua đứng chắp tay sau lưng khẽ lẩm bẩm.
Một tên thị vệ bước tới khom người hỏi: “Bệ hạ, chúng ta có lên núi không?”
“Không cần gấp gáp.” Lưu Qua tiếp tục quan sát trận đấu trên bầu trời.
Hoàng Thời Tiết chiến với Cổ Nhất Nhiên và Tô Thánh mấy chục hiệp vẫn chưa phân thắng bại.
Lưu Qua liếc mắt nhìn mặt trời, lạnh nhạt nói: “Mở rương ra.”
“Vâng.” Hai tên thị vệ lập tức mở rương ra.
Két… Một thanh trường kiếm có đường vân màu đỏ xuất hiện, đám thị vệ mở to mắt nhìn.
Lưu Qua nhấc tay lên, thanh kiếm liền bay vào lòng bàn tay hắn. “Kiếm này tên là Lăng Hư, siêu thiên giai…”
Hắn không nói nhiều, nhưng ba chữ ‘siêu thiên giai’ đã đủ để chứng minh điểm bất phàm của nó.
Toàn thân hai tên thị vệ run lên, khom người nói: “Bệ hạ anh minh thần võ!”
Lưu Qua nhìn về phía ba người đang kịch chiến trên bầu trời, tay nâng Lăng Hư đạp không bay lên.
Lưu Qua rốt cuộc cũng xuất thủ.
Toàn thân Lưu Qua bay lên không trung như một đạo thiểm điện. Thanh kiếm trong tay không hoa lệ, chỉ toát ra đường vân màu đỏ nhạt không khiến người khác chú ý. Lại thêm ba người đang hỗn chiến nên không ai nhìn thấy Lưu Qua đang phá không bay tới.
Lưu Qua nhanh như chớp bay xuyên qua khe hở giữa Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên. Lăng Hư kiếm cương đánh vào tán dù đen.
Ầm!
Cương khí cường đại bộc phát, chỉ trong giây lát cả ba người đều bị một luồng lực lượng quỷ dị bắn bay!
Trên thân dù cũng xuất hiện vết nứt!
Hoàng Thời Tiết cảm thấy toàn thân mát lạnh, kiếm cương đâm xuyên qua tán dù đen, xuyên qua cương khí hộ thể của hắn.
Ầm! Hoàng Thời Tiết bay ngược ra ngoài. Cây dù đen rơi xuống.
“Cửu diệp?”
Hoàng Thời Tiết không tin nổi thốt lên, phun ra một ngụm máu tươi rồi vội vã bay ngược ra sau. Ý niệm đầu tiên trong đầu hắn là, chẳng lẽ Lưu Qua đã đột phá cửu diệp?
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên ổn định thân hình, lăng không khom người: “Bệ hạ.”
Thấy Lăng Hư trong tay Lưu Qua, bọn hắn mới biết vật trong rương là một thanh kiếm.
“Hy vọng ngươi có thể đón đỡ thêm một kiếm của Cô.”
Lưu Qua điều động nguyên khí, Lăng Hư rung động. Thấy thanh kiếm trong tay Lưu Qua, trong lòng Hoàng Thời Tiết không khỏi cảm thấy nặng nề. Một chiêu tiếp theo e là hắn khó thoát.
Minh Thế Nhân cũng lộ vẻ lo lắng. Chính hắn mời Hoàng Thời Tiết tới đây, nếu Hoàng Thời Tiết xảy ra chuyện thì hắn biết ăn nói với sư phụ thế nào.
Oanh!
Đột nhiên từ phía Ma Thiên Các truyền tới tiếng vang thật lớn. Đám người đều quay đầu nhìn sang, nhìn thấy một màn kỳ dị không thể lý giải.
Một đạo quang hoa màu xanh lam bao bọc lấy thân thể Lục Châu, phá vỡ nóc mật thất rồi chậm rãi bay lên.
Lúc này Lục Châu vẫn nhắm mắt và giữ tư thế ngồi xếp bằng, toàn thân đắm chìm trong quang hoa.
“Sư phụ!”
“Các chủ xuất quan rồi!”
Các đệ tử Ma Thiên Các đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.
“Chuyện gì xảy ra?”
Không ai lý giải được cảnh tượng này. Lưu Qua cũng dừng tay lại nhìn Lục Châu không chớp mắt.
Lục Châu vừa xuất hiện, bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các cũng đi ra ngẩng đầu nhìn trời. Các đệ tử khác thì bay lên Nam Các quan sát từ xa.
Lưu Qua chắp tay nói với Lục Châu: “Cơ huynh, lại gặp mặt rồi.”
“Bái kiến Cơ tiền bối.”
“Bái kiến Cơ tiền bối.”
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên lăng không khom người hành lễ.
Nhưng hai mắt Lục Châu vẫn nhắm chặt tựa như không nghe thấy, cho đến khi bay ra khỏi bình chướng mấy chục thước mới dừng lại.
Lưu Qua đạp không bước lên cao ngang hàng với Lục Châu, lại cất tiếng chào hỏi: “Cơ huynh, chúng ta lại gặp mặt.”
Lục Châu vẫn trầm mặc.
Tô Thánh thấp giọng nói: “Bệ hạ, chuyện này e là có điều kỳ quặc.”
Đột nhiên Cổ Nhất Nhiên nhấc tay đánh ra một đạo chưởng ấn. Chưởng ấn bay về phía Lục Châu nhanh như thiểm điện.
Ầm!
Chưởng ấn tiêu tán!
“Hả?” Chưởng ấn vậy mà tự động biến mất? Chuyện gì xảy ra?
Cổ Nhất Nhiên kinh ngạc không tưởng tượng nổi, nói với Lưu Qua: “Bệ hạ, vừa rồi thần chỉ thăm dò một chút, xin bệ hạ thứ tội.”
“Thăm dò?” Lưu Qua quay đầu liếc mắt nhìn Cổ Nhất Nhiên. “Nếu ngươi có tư tâm, Cô nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Nghe vậy Cổ Nhất Nhiên lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh, khom người đáp: “Thần không dám!”
Trước mắt không phải là lúc để nội chiến, Lưu Qua nhìn về phía Lục Châu đang ngồi xếp bằng lơ lửng giữa không trung và đắm chìm trong quang hoa màu lam, tiếp tục lên tiếng chào:
“Chúc mừng Cơ huynh xuất quan.”
Sáu chữ này ẩn chứa năng lượng nguyên khí cực mạnh như một tia sấm sét đánh vào tầng quang hoa đang bao bọc Lục Châu.
Âm công tiêu tán! Không có chút phản ứng nào.
“Sư phụ đang tu luyện công pháp gì thế?” Trên bầu trời Nam Các, Chư Hồng Cộng mở to mắt nhìn.
“Một loại công pháp phòng ngự tương tự như Phật Tổ kim thân, ta chưa từng nhìn thấy công pháp này.”
Lục Châu đắm chìm trong thần thông thứ nhất của Thiên thư Địa Tự Quyển: thần thông Thanh Tịnh Thiên Nhĩ. Có thể nghe được bất kỳ âm thanh nào, cũng có thể bỏ ngoài tai mọi loại âm thanh.
Âm thanh của ngoại giới đều bị ngăn cách, bao gồm cả âm công.
Sắc mặt Lưu Qua trở nên nghiêm túc: “Quả nhiên Cơ huynh đã tấn thăng cửu diệp.”
Lục Châu từng dùng thần thông kích hoạt lực lượng khôi giáp, chứng tỏ lực lượng phi phàm là loại lực lượng thuộc về cửu diệp trở lên. Lưu Qua nhận định như vậy cũng không có gì lạ.
“Đã như vậy thì xin Cơ huynh thứ lỗi. Vì an nguy của thiên hạ, Cô nguyện bị bêu danh là kẻ ám hại bằng hữu!”
Ông !
Lăng Hư kiếm rung động. Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đều lộ vẻ chờ mong, bọn hắn biết rõ bệ hạ muốn ra tay với vị cửu diệp duy nhất trên thế gian.
Lưu Qua nâng Lăng Hư lên, kiếm ấn xuất hiện. Vù!
Kiếm cương như viên đạn bắn thẳng vào lồng ngực Lục Châu.
“Sư phụ!”
“Các chủ!”
“Cơ huynh!”
Chúng đồ đệ, đệ tử Ma Thiên Các và Hoàng Thời Tiết đều trừng mắt nhìn cảnh tượng này.
Kiếm ấn như đạn vạch phá thời không bắn tới.
Ầm!
Lam quang đột nhiên hội tụ lại một điểm ngăn trở kiếm ấn. Lưu Qua bị chấn bay ngược ra sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận