Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2006: Tứ đại nội hạch

Đây là… Thượng Chương lão đầu?
Trời ạ!
Tiểu Diên Nhi đã không còn là tiểu nha đầu non nớt ngày xưa, nàng đã biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Nàng quay đầu nhìn về phía Hải Loa. Biểu tình của Hải Loa vẫn bình tĩnh dị thường, không có vẻ gì là khó chịu hay muốn chống cự.
Tiểu Diên Nhi bắt đầu xoắn xuýt không biết có nên nói cho Hải Loa sự thật này không.
Cương khí hộ thể của Thượng Chương ngăn trở vô số đá vụn đánh tới, tám ngọn núi lớn tiếp tục vỡ nát.
Huyền Dặc đế quân cũng bay lên không trung: “Sắp sụp đổ hết rồi sao?”
Thượng Chương gật đầu: “Sứ mệnh của Thái Huyền đại trận đã hoàn thành, chúng nó đã tìm được chủ nhân… Đã đến lúc kết thúc, bụi về với bụi, đất về với đất.”
Bốn người có chút không đành lòng nhìn mấy ngọn núi lớn. Chỉ còn Thái Huyền Sơn là vững chắc chưa đổ.
Đúng lúc này, hai toà sơn phong phía bắc đã hoàn toàn sụp đổ, ngay sau đó hai đạo quang hoa từ đống núi đá vỡ vụn bay lên không trung, quang mang tụ tập.
“Đó là cái gì?” Đám người nghi hoặc khó hiểu.
“Không biết, năng lượng ẩn chứa bên trong cực kỳ dồi dào.”
Thượng Chương Đại Đế thi triển thị lực cường đại để nhìn xem hai đạo quang hoa kia là gì. Vừa nhìn hắn đã giật bắn mình. Đó là một viên châu bị tách ra làm đôi, đang từ từ hợp lại thành một khối cầu tròn trịa.
Thượng Chương Đại Đế không khỏi tán thán: “Đúng là kỳ vật.”
Huyền Dặc đế quân nói: “Chẳng lẽ là Thiên Hồn Châu?”
“Giống như Thiên Hồn Châu nhưng tuyệt đối không phải. Thiên Hồn Châu là Mệnh Cách cô đọng của tu hành giả hoặc thánh thú, hoá thành nội hạch cường đại, trong Thiên Hồn Châu có khí tức của tu hành giả đó rất rõ ràng và có tất cả đặc điểm của Mệnh Cách. Nhưng hai quang đoàn này lại đơn thuần chỉ là năng lượng thể, không có những đặc điểm trên… tựa như là do tự nhiên hình thành.” Thượng Chương Đại Đế suy đoán.
Huyền Dặc đế quân cau mày quan sát hai quang đoàn: “Nghe nói sau khi Ma Thần đại nhân biến mất, Thái Hư vọt lên trời, Thánh Điện thường xuyên đến Thái Huyền Sơn tìm kiếm thứ gì đó… chẳng lẽ chính là vật này?”
Thượng Chương Đại Đế gật đầu: “Rất có thể.”
“Vật này có tác dụng gì?”
“Tạm thời chưa đoán ra.” Thượng Chương lắc đầu.
Vù !
Quang đoàn bay về phía Lục Châu.
Lục Châu cũng cảm nhận được cỗ lực lượng cường đại đang đến gần, hắn vung ra một chưởng hòng ngăn trở quang đoàn.
Oanh!
Quang đoàn nhẹ nhõm đánh tan chưởng ấn của Lục Châu, nhanh như lưu tinh vọt tới trước mặt hắn.
“Hả?”
Lục Châu vốn định phản kháng, nhưng quang đoàn bỗng trở nên nhu hoà vô cùng khiến hắn nghi hoặc không thôi. Đúng lúc này, quang đoàn lao thẳng vào người Lục Châu.
Phốc !
Một đạo gợn sóng dập dờn tản ra, quang đoàn bành trướng lên rất nhanh. Lục Châu đột nhiên cảm giác liên toạ có dị động, bèn gọi toà kim liên ra.
Oanh! Quang đoàn cấp tốc tiến vào liên toạ.
“Đây là…” Lục Châu chấn động.
Hắn nhìn thấy khu vực Mệnh Cách thứ ba mươi ba đang từ từ hình thành tựa như hoa quỳ nở rộ, sản sinh ra vô hạn lực lượng.
Ầm ầm!
Trong lúc Lục Châu còn đang kinh ngạc, hai toà sơn phong phía nam lại vỡ vụn ra, lại có hai đạo quang đoàn bay lên không trung, hợp lại làm một.
Huyền Dặc đế quân kinh ngạc nói: “Bản đế hiểu rồi. Thì ra đồ tốt đều giấu trong tám ngọn núi kia… Chẳng trách Thánh Điện tìm mãi không thấy!”
Thượng Chương Đại Đế nói: “Đúng là thủ đoạn cao minh.”
“Xem ra mấy ngọn núi còn lại cũng sẽ vỡ vụn, chúng ta kiên nhẫn chờ đi.” Huyền Dặc đế quân nói.
Đám người gật đầu.
Quang đoàn chập lại thành một khối cầu rực rỡ bay về phía Lục Châu. Có kinh nghiệm từ lần trước, Lục Châu không chống cự mà tuỳ ý để quang đoàn kia tiến vào liên toạ.
Quả nhiên, màn thần kỳ vừa rồi lại xuất hiện, trong Mệnh Cung, khu vực Mệnh Cách thứ ba mươi bốn nở rộ quang mang, tản ra lực lượng kinh người!
Cùng lúc đó, hai ngọn sơn phong phía tây đột ngột bạo liệt. Như để hưởng ứng, hai ngọn sơn phong cuối cùng ở phía đông cũng ầm ầm sụp đổ.
Bốn đạo quang đoàn chập lại thành hai viên cầu, sau đó đồng loạt bay về phía Lục Châu. Đá vụn đầy trời rào rào nện xuống mặt đất, ngàn vạn thụ mộc bị mai táng bên dưới lớp đất đá.
Lục Châu trợn trừng mắt nhìn hai viên cầu dung nhập vào liên toạ, sau đó khu vực Mệnh Cách thứ ba mươi lăm và ba mươi sáu đồng thời mở ra!
Phía trên liên toạ đột nhiên xuất hiện một hư ảnh, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Lão phu tung hoành thiên địa, vô địch Thái Hư, vô địch thế gian… duy chỉ không thắng được chính mình. Đại đạo độc hành, đường dài dằng dặc, vì cầu trường sinh mà không tiếc bất cứ giá nào…”
“Thiên đạo nhân quả, nhân loại đều gánh lấy. Nếu trói buộc không phá được thì còn mong gì vĩnh sinh?”
“Lão phu muốn truyền đạo thiên hạ… để thế nhân đều được vĩnh sinh!”
Nghe được câu này, Lục Châu lại nghĩ tới hư ảnh từng thấy trong Giảng Đạo Chi Điển. Ma Thần trong đó rõ ràng đã hối hận vì việc truyền đạo, mà hư ảnh trước mặt này lại quyết tâm muốn truyền đạo thiên hạ.
“Vì để dự phòng, lão phu đem thứ mình có được giấu bên dưới tám ngọn núi vây quanh Thái Huyền Sơn, dùng Thái Huyền đại trận giam cầm chúng ở đây. Nếu lão phu xảy ra bất trắc, nguyện quay trở về làm lại từ đầu.”
“Lão phu lưu lại triệu năm thọ mệnh, bốn đạo lực lượng nội hạch…”
“Tu hành khó nhất chính là tứ đại Mệnh Cách cuối cùng. Bốn đạo lực lượng nội hạch có thể giải quyết vấn đề này.”
“Vĩnh sinh…”
Thanh âm bắt đầu trở nên mơ hồ.
Tiếp theo hư ảnh nói tới nguồn gốc của lực lượng nội hạch, sau đó là lý luận vĩnh sinh. Lục Châu chỉ nghe được mấy chữ “108 lần”, “nghịch thiên”, “ràng buộc”, còn lại đều nghe không rõ.
Sau đó hư ảnh biến mất.
Lục Châu thầm nói: “Thánh Điện đã tới chỗ này rất nhiều lần, Thái Huyền Sơn cũng đã chật vật không chịu nổi, di ngôn của Ma Thần sao có thể tồn tại rõ ràng đầy đủ đến ngày hôm nay.”
Ông !
Bốn đạo lực lượng nội hạch bộc phát trong liên toạ, ý thức của Lục Châu lập tức trở nên mơ hồ, hai mắt nở rộ quang hoa.
Hắn cảm giác như mình đang tiến vào vũ trụ mênh mông, xung quanh đều là sao trời và ngân hà chiếu rọi.
Trong đầu Lục Châu bỗng hiện ra vô số hình ảnh như một đoạn phim dài, có hình ảnh của Thái Hư, cảnh sắc sơn hà, có thần tích, có chém giết, có bi thương lẫn lạnh lùng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận