Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 372: Nhị sư huynh bị sư phụ bắt đi rồi

“Tiểu Hàm Sơn ở đâu?” Lục Châu hỏi.
Phan Ly Thiên chắp tay đáp: “Tây bắc Ung Châu.”
“Phan trưởng lão đã từng đi qua Hắc Mộc Sâm Lâm, vậy có từng đặt chân tới đó chưa?”
Phan Ly Thiên thở dài. “Thật hổ thẹn… Năm đó lão hủ đi trấn thủ biên cương, ở biên giới tây nam đánh đuổi dị tộc nên bị thương nặng, bị bắt làm tù binh. Dị tộc đuổi ta đến Nhung Bắc, chỉ đi ngang qua Tiểu Hàm Sơn chứ không đến gần. Sau đó dị tộc quăng lão hủ vào Hắc Mộc Sâm Lâm, trải qua đủ loại sinh tủ lão hủ may mắn được sống tiếp…”
Hoa Vô Đạo mở miệng hỏi: “Các chủ hỏi mấy chuyện này để làm gì?”
Lục Châu nhìn Hoa Vô Đạo bằng ánh mắt phức tạp, không thèm đáp lời. Lão gia hoả này, đã không cung cấp được tin tức gì thì thôi, lại còn bày đặt hỏi nhiều.
Không thèm để ý tới ngươi!
Nhưng mà, nếu Ngu Thượng Nhung là người Quân Tử Quốc, vậy hắn nhập môn đã hai trăm bảy mươi lăm năm, làm sao có thể sống được đến tận bây giờ?
Nghĩ tới đây, Lục Châu chậm rãi đứng dậy nói: “Nếu không còn chuyện gì khác thì mọi người lui xuống đi.”
“Cáo từ.”
“Lãnh trưởng lão, mời lưu lại.”
Sau khi Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo rời khỏi đại điện, Lục Châu mới đứng lên đi xuống bậc thềm, khẽ hỏi:
“Chuyện ở Thuận Thiên Uyển như thế nào rồi?”
Lãnh La đáp:
“Sau khi Mạc Ly chết, Giang Ái Kiếm giết nhị hoàng tử Lưu Hoán. Chiêu Nguyệt là con của Vân Chiêu công chúa, lại được Thái hậu bảo vệ nên không có gì đáng lo. Hiện tại kẻ gặp phiền toái nhất chính là Giang Ái Kiếm.”
“Giang Ái Kiếm giết Lưu Hoán?”
Chuyện này thật sự nằm ngoài dự liệu của Lục Châu. Tên Giang Ái Kiếm này lúc nào cũng sợ chết, không ngờ lại dám gây chuyện tày đình.
“Hẳn là bọn họ cũng sắp về đến đây.” Lãnh La nói.
“Được rồi.” Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Lãnh La chắp tay nói: “Những chuyện còn lại Các chủ phải hỏi Minh Thế Nhân. Lãnh mỗ cáo lui.”
Lục Châu khẽ phất tay, Lãnh La nhanh chóng rời khỏi đại điện.
Lục Châu chú ý thấy độ trung thành của Lãnh La đã cao hơn trước rất nhiều. Loại người kiệt ngạo bất tuân như hắn lại cam nguyện ở lại Ma Thiên Các, đúng là chuyện tốt.
Trước đây Lục Châu còn cho rằng rất khó khống chế nhân vật bậc này, sợ là một núi không thể chứa hai hổ. Bây giờ nghĩ lại, mọi chuyện thuận lợi hơn hắn tưởng rất nhiều.
Lục Châu vuốt râu thầm nghĩ…
Chẳng lẽ đây chính là mị lực cá nhân của lão phu?
Cùng lúc đó, trong một phân đà của U Minh Giáo.
Trong đại điện u ám, chỉ có khu vực chính điện lập loè chút ánh sáng yếu ớt. Trên vương toạ lúc này có một đoàn mê vụ tràn ngập cả không gian.
Một lát sau, mê vụ tiêu tán. Hai tay Vu Chính Hải chập lại, chậm rãi mở mắt ra.
“Nhị sư đệ, ta đúng là đã xem thường đệ rồi.”
Vu Chính Hải đã điều tức xong, khí huyết khôi phục đầy đủ, sắc mặt khá hơn rất nhiều.
Lúc này, thủ toạ Thanh Long điện Hoa Trọng Dương từ bên ngoài bước vào, thấy sắc mặt Vu Chính Hải đã tốt lên, hắn vội chắp tay nói:
“Thuộc hạ chúc mừng Giáo chủ khỏi hẳn.”
Vu Chính Hải chỉ lườm hắn một cái, không thèm đáp lại. Đúng là cái đồ không có ánh mắt. Bản toạ luận bàn với người ta không hề bị thương có biết chưa?
Hoa Trọng Dương lúng túng buông thõng hai tay. Vu Chính Hải không thèm để bụng, bèn hỏi: “Có chuyện gì?”
“Hôm qua thất tiên sinh đến phân đà, có việc muốn cầu kiến Giáo chủ. Thuộc hạ thấy ngài…” Hoa Trọng Dương đột nhiên im miệng, lặng lẽ nuốt vào bụng hai chữ ‘bị thương’,
“Thất sư đệ đến rồi?” Hai mắt Vu Chính Hải sáng rực lên, cả người đều trở nên tỉnh táo. “Mau mời vào!”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Không bao lâu sau, Hoa Trọng Dương đã đưa Tư Vô Nhai vào trong đại điện.
Sắc mặt Tư Vô Nhai không thông thuận cho lắm, trong người hắn vẫn còn thương tích nhưng tốc độ lại cực nhanh, rõ ràng có nguyên khí ba động xung quanh.
Thấy vậy, Vu Chính Hải vui mừng nói: “Thất sư đệ, tu vi của đệ khôi phục rồi?”
Tư Vô Nhai gật đầu: “Là may mắn thôi. Ta…”
“Rất tốt, rất tốt!” Vu Chính Hải ngắt lời Tư Vô Nhai, liên tục vỗ bả vai hắn.
“Từ khi đệ vì vi huynh mà trúng phải Phược Thân Thần Chú, vi huynh đều ăn không ngon ngủ không yên, ngày ngày nghĩ cách giải khai thần chú cho đệ. Xem ra ông trời đã nghe được lời cầu nguyện của vi huynh rồi.”
Tư Vô Nhai đầu đầy dấu hỏi?
Thôi được rồi, huynh nói gì cũng đúng hết đó.
“Thất sư đệ, ngày hôm đó vi huynh vội vã nên quên mất đệ. Đệ sẽ không trách vi huynh chứ?”
Ngữ khí của Vu Chính Hải đột nhiên trở nên vô cùng thân mật, mở miệng ra là xưng vi huynh khiến toàn thân Tư Vô Nhai nổi đầy da gà da vịt.
Tư Vô Nhai xua tay nói: “Đại sư huynh nói quá lời… Hiện tại ta tới đây là vì có chuyện muốn báo cho đại sư huynh.”
“Chuyện gì?” Vu Chính Hải hỏi. “Đệ có thể gửi phi thư cho ta, cần gì phải tự mình đến?”
Tư Vô Nhai gấp gáp nói: “Nhị sư huynh bị sư phụ bắt đi rồi!”
Bầu không khí đột nhiên ngưng trệ. Toàn bộ đại điện rơi vào yên tĩnh.
Vu Chính Hải không khỏi sửng sốt.
Giáo chủ U Minh Giáo có mấy vạn giáo chúng, những năm gần đây trải qua bao chuyện sinh tử, lòng hắn sớm đã chết lặng, trái tim cũng trở nên vô cùng cường đại.
Dù là chuyện nhỏ hay chuyện lớn gì cũng không thể khiến hắn lay động lấy một chút. Thế nhưng tin tức của Tư Vô Nhai… lại khiến Vu Chính Hải sửng sốt.
Chẳng biết đã trầm mặc bao lâu, Vu Chính Hải mới mở miệng nói: “Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Ở Vân Chiếu lâm địa, khi đại sư huynh vừa đi thì sư phụ đến.” Tư Vô Nhai đáp.
Vu Chính Hải nhướng mày. Nhớ lại ngày đó khi điều khiển phi liễn bay đi, ở khu vực gần Tử Hà Sơn hắn đã phát hiện một toà phi liễn rách nát, đồng thời nhìn thấy thân ảnh của sư phụ ở gần đó.
Nhưng lúc đó trong lòng hắn còn bực mình việc chiến hoà với Ngu Thượng Nhung nên không nghĩ gì nhiều, chỉ cho người đi điều tra nguồn gốc phi liễn.
Không ngờ ngay sau đó Ngu Thượng Nhung đã bị sư phụ bắt đi rồi.
Vu Chính Hải lắc đầu nói: “Sư phụ tuổi đã cao, với bản sự của nhị sư đệ, cho dù bị thương thì cũng có thể thong dong rời đi mới phải.”
Tư Vô Nhai bèn kể lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm đó.
Nghe thấy sư phụ lão nhân gia người dùng một chiêu đánh giết La Trường Khanh một trong tam đại Kiếm Si, Vu Chính Hải không tin, lắc đầu nói: “Thất sư đệ, chuyện này là thật sao?”
La Trường Khanh dù có yếu thế nào cũng không đến mức bị sư phụ dùng một chiêu giết chết chứ! Cho dù là Vu Chính Hải hắn cũng chưa chắc đã làm được.
“Ta tận mắt chứng kiến.” Tư Vô Nhai đáp.
Vu Chính Hải nhíu chặt mày. “Trước đây đệ từng nói sư phụ hấp thu lực lượng bình chướng để duy trì trạng thái khoẻ mạnh. Nhưng trên Liên Hoa đài luận đạo với Thiên Kiếm Môn, sư phụ đã dùng hết lực lượng bình chướng rồi, sao bây giờ còn giết được La Trường Khanh?”
Tư Vô Nhai nói: “Thế nên ta hoài nghi… có lẽ sư phụ lão nhân gia người đã tìm được phương pháp đột phá đại nạn, hoặc là kéo dài thời gian xảy ra đại nạn.”
Hắn vừa nói ra lời này, Vu Chính Hải đã xua tay: “Đại nạn thọ mệnh là chân lý bất biến của tu hành giả từ xưa tới nay… Đã mấy vạn năm trôi qua nào có người phá được?”
“Chuyện này…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận