Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 504

Hắn vừa định học Chư Hồng Cộng thì Lục Châu đã nhíu mày xua tay: “Thôi đi.”
“Đồ nhi thật lòng bái phục sư phụ,, kìm lòng không được… Sư phụ chính là đệ nhất cửu diệp, không ai không phục.” Minh Thế Nhân nói.
“Nói xong chưa?” Lục Châu lừ mắt nhìn Minh Thế Nhân.
Chẳng biết trong đầu con hàng này nghĩ cái gì, có thời gian nghĩ cách vỗ mông ngựa, chẳng bằng lo tu luyện để tịnh tiến tu vi.
Minh Thế Nhân lắc đầu, không dám tiếp tục nịnh hót nữa. Trong lòng âm thầm nghĩ, loại vỗ mông ngựa cấp thấp này đúng là không thể bắt chước lung tung được. Tại sao lão bát làm vậy lại không bị sư phụ ghét bỏ nhỉ?
“Hai ngày nay ngươi đi đâu?” Lục Châu hỏi.
Minh Thế Nhân liền vội vàng kể lại một năm một mười việc hắn trà trộn vào thất đại môn phái, theo dõi Phong Thanh Hà rồi đánh giết hắn như thế nào.
Lục Châu nghe vậy, nghi hoặc hỏi: “Ngươi giết Phong Thanh Hà?”
“Nhờ may mắn, may mắn thôi ạ… Phong Thanh Hà thiêu đốt khí hải giả làm xác chết, sau khi bỏ trốn thì phong bế khí hải, chạy thẳng vào rừng cây. Cũng may hắn đã bị sư phụ đánh trọng thương nên đồ nhi mới có thể đắc thủ!”
Ngày đó tình hình chiến đấu quá mức hỗn loạn, có cá lọt lưới cũng không kỳ quái. Chỉ là Lục Châu không ngờ Phong Thanh Hà lại có thể chạy thoát. Pháp thân cửu diệp có thể khoá chặt những nơi có nguyên khí ba động cường đại. Tính ra tên Phong Thanh Hà này cũng rất giảo hoạt.
Tiểu Diên Nhi đột nhiên nói xen vào: “Tứ sư huynh, huynh làm sao theo dõi được hắn? Cũng giả chết như hắn sao?”
Minh Thế Nhân câm nín.
Hắn hắng giọng một cái, mặt không đổi sắc: “Không cần câu nệ mấy tiểu tiết đó.”
Không cần biết Minh Thế Nhân theo dõi như thế nào, có thể đánh giết được Phong Thanh Hà đã là lập công. Lục Châu sao có thể trách tội hắn.
“Làm tốt lắm.” Lục Châu khích lệ.
“Đa tạ sư phụ… Đồ nhi còn có một chuyện muốn bẩm báo.” Minh Thế Nhân nói.
“Nói đi.”
“Sau khi đồ nhi giết Phong Thanh Hà thì gặp được một bà lão…”
Minh Thế Nhân bắt đầu kể lại chuyện gặp bà lão ở hẻm núi, bao gồm cả tướng mạo bà ta thế nào đều kể hết ra.
Nói xong, hắn lại bổ sung: “Bà lão kia định giúp Phong Thanh Hà đánh giết đồ nhi, cũng may đồ nhi cơ trí nhắc đến danh hào của sư phụ, bà ta bị doạ không dám động thủ nữa.”
Lục Châu lạnh nhạt nói ra ba chữ: “Tả Ngọc Thư.”
“Tả Ngọc Thư là ai ạ?” Minh Thế Nhân gãi đầu hỏi.
Đúng lúc này, giọng Lãnh La từ phía sau truyền tới .
“Ngươi không biết bà ta cũng là bình thường. Tả Ngọc Thư là thiên tài tu hành danh chấn một thời của Nho môn năm trăm năm trước, cũng là người có khả năng trở thành vị nữ Thánh nhân đầu tiên của Đại Viêm. Chỉ là… Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho môn chỉ truyền nam, không truyền nữ. Tính tình Tả Ngọc Thư cương liệt, từ đó về sau đoạn tuyệt với Nho môn.”
Minh Thế Nhân gãi đầu, nhớ lại bộ dạng nghiêm túc của bà lão kia. Dạng người nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt như vậy, xem ra tính khí không hề hiền lành. Sự tình e là không đơn giản như lời Lãnh La nói.
“Chỉ truyền nam không truyền nữ?” Minh Thế Nhân nghi hoặc nói.
Lãnh La đi đến trước mặt Lục Châu, chắp tay hành lễ. Lục Châu gật đầu với hắn xem như đáp lời.
Lãnh La quay đầu giải thích với Minh Thế Nhân:
“Từ xưa đến nay trong các đời vương triều đều dùng văn võ trị quốc, bá tánh bình dân giỏi lắm cũng chỉ luyện được đến Thối Thể cảnh, nếu may mắn thì vào được Thông Huyền cảnh hoặc Ngưng Thức cảnh. Nếu muốn tiếp tục tu hành chỉ có cách bái nhập tông môn, dựa vào thiên phú và nỗ lực của bản thân để trèo lên cao. Quốc gia muốn hưng thịnh đâu chỉ dựa vào vũ lực, thế nên văn mới có đất dùng. Chỉ là phe phái này từ trước đến nay chỉ nhận đệ tử nam, một số thiên kim tiểu thư muốn cầu học cũng chỉ có thể thuê lão sư tư thục về dạy. Vì thế hiện nay trong triều, dương thịnh âm suy.”
“Cho đến ngày nay Nho môn hưng thịnh vẫn là nhờ vào hai phe văn và võ.”
Những điều này giống với ký ức trong não hải Lục Châu. Hắn chỉ không ngờ thế giới này lại tương tự như Trái Đất thời cổ đại, chỉ khác ở chỗ tại Đại Viêm không có cảnh nam tôn nữ ti.
Trong việc tu hành, rất nhiều tông môn cũng tôn sùng nữ đệ tử mạnh mẽ.
“Thật đáng chê cười.” Minh Thế Nhân nói.
“Năm trăm năm trước, Tả Ngọc Thư phong hoa tuyệt đại… sau khi đoạn tuyệt với Nho môn thì sống ẩn dật không ra mặt nữa, chẳng ai biết bà ta đã đi đâu.” Giọng điệu của Lãnh La có vẻ rất thưởng thức dạng cường giả này.
“Đợi bà ta đến đây rồi hỏi là được chứ gì.” Minh Thế Nhân nói.
Lãnh La kinh ngạc. “Bà ta muốn tới Ma Thiên Các?”
“Đúng vậy, bà ta muốn ra mặt cho chưởng môn Phong Thanh Hà của Chấn Thương Học Phái.”
Nếu là trước kia, Tả Ngọc Thư muốn ra mặt cho Phong Thanh Hà thì có lẽ Lãnh La sẽ thấy lo lắng thay cho Các chủ. Nhưng bây giờ… Các chủ đã là cao thủ cửu diệp, bà ta còn ra mặt cái nỗi gì?
“Không biết tự lượng sức mình.” Lãnh La nói.
Lục Châu khẽ vuốt râu. “Chuyện này cứ gác lại đã. Lãnh trưởng lão có chuyện gì?”
Lãnh La khom người nói: “Lãnh mỗ muốn thỉnh giáo phương pháp tấn thăng cửu diệp của Các chủ.”
Rốt cuộc cũng đến. Vấn đề này Lục Châu cũng đã ngờ tới, bèn hỏi: “Ngươi muốn xung kích lên cửu diệp?”
Lãnh La đáp: “Cửa đã ở trước mắt, nếu không đẩy ra xem thử một lần thì cuộc đời này sẽ mãi mãi hối tiếc.”
Tu hành giả bát diệp làm gì có người nào không muốn tấn thăng cửu diệp? Lục Châu vuốt râu, gật đầu nói:
“Cho đến hiện tại, trong tu hành giới đang lưu truyền hai phương pháp tu hành. Một là, trảm kim liên rồi khai diệp lại lần nữa. Phương pháp này có thể thực hiện.”
Lãnh La ngẩng đầu nhìn Lục Châu.
Ngay cả Minh Thế Nhân cũng cảm thấy kinh ngạc. Khoảng thời gian này hắn ở bên ngoài nghe ngóng tin tức, biết được có không ít tu hành giả sau khi trảm kim liên vẫn còn sống sót, nhưng lại chưa nghe nói có người nào thành công khai diệp. Một khi khai diệp thành công thì phương pháp tu hành sau này của toàn tu hành giới sẽ triệt để thay đổi. Vì sao sư phụ lại khẳng định phương pháp này khả thi?
“Hai là, khi vừa bước chân vào tu vi Nguyên Thần cảnh, không ngưng tụ kim liên.”
“Hai loại phương pháp đều có thể tấn thăng lên cửu diệp. Người chưa vào Nguyên Thần cảnh có thể chọn phương pháp thứ hai. Người đã là Nguyên Thần cảnh chỉ có thể chọn phương pháp thứ nhất.”
Nghe đến đây, Lãnh La nghi hoặc hỏi lại: “Các chủ đã lựa chọn phương pháp thứ nhất?”
Đồng thời trong lòng Lãnh La cũng đang kinh ngạc. Các chủ trảm kim liên từ bao giờ? Tốc độ khai diệp lần sau lại nhanh như vậy?
“Đều không phải.” Lục Châu đáp. “Các vị đã có kim liên, chỉ có thể dùng phương pháp thứ nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận