Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1099

“Không có mà! Ta chỉ là một người bình thường, cha ta Chư Thiên Nguyên là một tu hành giả trung thực, mẹ ta… Phải nha, mẹ ta là ai nhỉ? Chẳng lẽ mẹ ta là đại năng Thái Hư, ta là truyền nhân của Thái Hư sao?” Chư Hồng Cộng vò đầu nói.
Thể loại não bổ tư duy nhảy vọt kiểu này thật khó trò chuyện.
Lục Ly lại nói: “Ngày đó trên Không Liễn, người trẻ tuổi có đôi cánh màu vàng kim là thất sư huynh của ngươi?”
“Đúng vậy á, thì sao nào?”
“Trên người hắn cũng có khí tức Thái Hư…” Lục Ly trịnh trọng nói.
Chư Hồng Cộng cả kinh: “Chẳng lẽ thất sư huynh kỳ thực là huynh đệ ruột thịt đã thất lạc nhiều năm của ta?”
Lục Ly quả quyết từ bỏ trò chuyện với hắn, khẽ lắc đầu nhìn ra ngoài đại điện…
“Nếu ngươi muốn ở lại chỗ này hưởng phúc, vậy thì cứ ở lại. Ta sẽ nghĩ cách rời đi.” Lục Ly vứt lại một câu rồi đứng dậy.
“Chờ một chút.”
Chư Hồng Cộng đứng lên nói: “Ta đồng ý với ông được chưa? Ta chỉ đùa thôi mà… Nói thật, ta còn đang thấy nhớ các sư huynh đây, không biết bọn họ sống thế nào, ta ở đây hưởng phúc một mình trong khi bọn họ đang chịu khổ, lương tâm ta cũng không chịu nổi.”
Lục Ly gật đầu. “Sắp tới ngươi phục dụng trái tim sinh mệnh, chuyện của Hồng Giáo cứ giao cho ta, ngươi chuyên tâm tu luyện, tranh thủ trong vòng một năm đạt tới thập diệp. Đến lúc đó ngươi dẫn theo Hồng Giáo đánh giết Mệnh Cách thú, có thêm Mệnh Cách Chi Tâm của hải thú chi vương, ngươi sẽ trở thành cường giả Thiên Giới Bà Sa hai Mệnh Cách.”
Nói xong, Lục Ly xoay người rời đi.
Chư Hồng Cộng suy ngẫm lời Lục Ly rồi thở dài nói: “Hết cách, hoá ra ta mới là người được thượng thiên lựa chọn, muốn khiêm tốn cũng không được nha…”
Ủn ủn, ủn ủn…
Đương Khang từ dưới chân ghế chạy tới dụi dụi đầu vào chân hắn. Chư Hồng Cộng lại thở dài một tiếng.
“Khắp thiên hạ này, người hiểu ta nhất chỉ có ngươi!”
Cùng lúc đó, trong Dưỡng Sinh điện.
Sau một canh giờ hấp thu sinh mệnh, Mệnh Cung trong liên toạ rốt cuộc cũng bình ổn lại. Trên Mệnh Cung, vị trí của Thừa phong phá lãng Cách đã khảm nạm xong, toả hào quang rực rỡ.
Mệnh Cách thứ tư của Lục Châu rốt cuộc cũng hoàn thành. Hắn mở giao diện Hệ thống ra.
Tuổi thọ còn lại: 642.628 ngày, tương đương 1760 năm, trong đó tuổi thọ nghịch chuyển: 236 năm.
Lục Châu hài lòng gật đầu. Hắn có thể cảm giác được rõ ràng tu vi trong đan điền khí hải đã gia tăng rất nhiều.
Một giây sau, Lục Châu xuất hiện trên nóc Dưỡng Sinh điện. Tốc độ vừa nhanh vừa nhẹ nhàng không một tiếng động, so ra còn nhanh hơn cả gió.
So với Dịch Nghiêu thì tốc độ hiện giờ của Lục Châu nhanh hơn nhiều. Chỉ là chiêu này phải kết hợp với đại thần thông thuật na di, tiêu hao nhiều hơn các chiêu số thông thường khác. Lực lượng Mệnh Cách cũng có hạn chế, nếu dùng hết cho tốc độ thì Lục Châu có thể na di khoảng mười sáu lần. Nhưng như vậy cũng đủ để hắn hài lòng.
Vù !
Một thân ảnh chợt lao vụt qua. Lục Châu lập tức nhìn sang.
“Vu Chính Hải?”
Ngẫm nghĩ một thoáng, Lục Châu tự nhủ: “Bắt đầu từ ngươi đi… Vi sư phải tự mình đốc thúc các ngươi tu hành.”
Lục Châu không thi triển lực lượng Mệnh Cách mà chỉ sử dụng đại thần thông đuổi theo. Hắn phát hiện Vu Chính Hải một đường bay về phía tây, thân pháp và tốc độ đều là nhất lưu. Cửu diệp có thể đạt tới mức này đúng là cực kỳ khó lường.
Lục Châu đuổi theo Vu Chính Hải đến tường thành phía tây.
“Hắn định làm gì?”
Thường ngày Lục Châu rất ít khi quan tâm đến việc sinh hoạt của các đồ đệ. Hôm nay tâm tình không tệ nên mới có hứng thú nhìn xem. Có Tử Lưu Ly bên người, Lục Châu không hề lo lắng mình sẽ bị phát hiện.
Trên tháp lâu, Vu Chính Hải đứng chắp tay sau lưng đón gió, hoàn toàn không biết sư phụ đang đứng trong một góc quan sát mình.
Đúng lúc này, một thân ảnh mặc trường bào xám từ xa vọt tới, lấp loé trên tường thành. Người kia dừng lại trước mặt Vu Chính Hải nói: “Đại tiên sinh…”
“Ngươi rất đúng hẹn.”
“Được gặp mặt đại tiên sinh, ta đương nhiên phải đến… Không biết chuyện lần trước ta nói đại tiên sinh đã nghĩ đến đâu rồi?”
Vu Chính Hải thản nhiên đáp: “Nếu ngươi muốn gia nhập Ma Thiên Các thì có thể trực tiếp đến tìm gia sư. Ánh mắt lão nhân gia người rất tinh tường, nhìn người không sai một chút nào.”
“Đại tiên sinh không có quyền quyết định việc này?”
“Không phải là không có, mà là… không cần thiết.” Vu Chính Hải nói.
“Hả?”
“Ngươi chỉ là cửu diệp, ở Ma Thiên Các chẳng thấm vào đâu. Hơn nữa ta chỉ mới quen biết ngươi mấy ngày, đao pháp của ngươi cũng tạm được, nhưng muốn vào Ma Thiên Các thì vẫn còn kém xa lắm.”
Trương Tưởng Tưởng nhất thời nghẹn lời.
Ánh nắng chiều tà đẹp vô hạn rọi vào mặt hai người. Vu Chính Hải híp mắt nhìn về phía chân trời, không khỏi thở dài: “Ngươi trở về đi, sau này hãy cân nhắc hiệu lực cho Đại Đường.”
“Không không không, đại tiên sinh, ngươi hiểu lầm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Ta không phải là cửu diệp thông thường…” Vừa nói Trương Tưởng Tưởng vừa bộc phát quyền cương và đao cương đánh vào mặt Vu Chính Hải.
Biến hoá đột nhiên xuất hiện khiến Vu Chính Hải kinh ngạc, nhưng hắn là kẻ quanh năm chiến đấu sinh tử, phản ứng trước nguy hiểm rất nhạy bén và thái độ khi đối mặt với nguy hiểm cũng rất thong dong.
Đại Huyền Thiên Chưởng đánh ra không ngừng ngăn trở từng đạo đao cương và quyền cương. Thế công cương mãnh ngay lập tức bị Vu Chính Hải dập tắt.
“Cũng chỉ có thế.” Vu Chính Hải mỉm cười.
“Có gan thì theo ta.”
Phép khích tướng? Lục Châu nhíu mày nghĩ. Kẻ này rõ ràng muốn dẫn dụ Vu Chính Hải đi cùng hắn, vì nếu đánh nhau trong hoàng thành sẽ khiến nhiều cao thủ khác chú ý mà chạy tới.
Tên Trương Tưởng Tưởng này là người thông minh, e là có che giấu quỷ kế.
Vu Chính Hải cười nói: “Muốn dẫn dụ ta ra ngoài? Vậy thì thoả mãn ngươi.” Nói xong hắn tung người bay theo đối phương.
Lục Châu nhíu mày, Vu Chính Hải làm Giáo chủ U Minh Giáo nhiều năm nay mà sao lại thiếu ổn trọng như vậy? Suy nghĩ một chút, Lục Châu lại lắc đầu. Không nên coi thường đồ đệ, hẳn là Vu Chính Hải có át chủ bài, hắn không phải là người ngu xuẩn như vậy.
Lục Châu vừa định đuổi theo thì phía trước bỗng xuất hiện một bóng người đứng ngay vị trí Vu Chính Hải vừa rời đi. Đây rõ ràng là nhị đồ đệ Ngu Thượng Nhung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận