Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1281

Từ phía Bạch Tháp truyền tới thanh âm của Ninh Vạn Khoảnh:
“Ta khuyên các ngươi bớt gây chuyện đi. Không có mệnh lệnh của Tháp chủ, kẻ nào tự tiện vọng động sẽ bị nghiêm trị không tha.”
Đám tu hành giả bạch y lập tức tiu nghỉu xếp cánh vào như ve sầu mùa đông.
Quang mang biến mất, lát sau đám người Lục Châu xuất hiện trong một khu rừng rậm.
Vu Chính Hải quan sát xung quanh rồi nói: “Sư phụ, chúng ta về hồng liên giới rồi.”
Lục Châu gật đầu, quay sang nói với Tư Vô Nhai: “Nhớ sớm đả thông thông đạo đến Ma Thiên Các ở kim liên giới.”
Tư Vô Nhai đáp: “Đồ nhi và Triệu Hồng Phất sẽ đẩy mạnh việc này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong vòng nửa tháng nữa sẽ hoàn thành.”
Đúng lúc này, trong rừng cây truyền đến tiếng kêu thảm.
“Có âm thanh.” Toàn thân Thẩm Tất như mũi tên vọt lên không trung, trường kích trong tay khẽ động, nguyên khí quấn quanh.
Tư Vô Nhai nói: “Có lẽ phù văn thông đạo bị người ta phát hiện… Nhưng đây là thông đạo của bạch liên giới, cũng không quan trọng lắm.”
Đôi hàng mi thanh tú của Hải Loa khẽ chau lại. “Là hung thú.”
“Hung thú?”
“Nó đang cầu cứu.”
Mọi người bừng tỉnh ngộ, quên mất Hải Loa tinh thông thú ngữ.
“Đi xem sao.”
Mọi người phi hành về phía phát ra âm thanh. Chẳng bao lâu đã tiến về phía một bụi cỏ.
Nơi đó có một con hung thú máu me khắp người, khí tức yếu đuối đang nằm khép hờ mắt.
Tư Vô Nhai kinh ngạc nói: “Anh Chiêu?”
Con hung thú có mặt ngựa thân hổ và cánh chim kia không phải Anh Chiêu thì còn là ai?
Khắp người Anh Chiêu toàn là máu như thể vừa trốn ra từ Quỷ Môn Quan, miệng khẽ kêu mấy tiếng.
“Nó nói gì?” Lục Châu hỏi.
“Cứu mạng.”
Lục Châu hỏi Anh Chiêu: “Ai đả thương ngươi?”
Hải Loa lập tức phiên dịch lại.
“Hung thú, những con hung thú rất mạnh.”
“Ở đâu?” Lục Châu hỏi.
“Tại phía nam khu vực hỗn loạn… bọn chúng muốn ăn thịt nó.”
“Ngươi vốn là hung thú, chúng nó cũng ra tay với ngươi?”
Anh Chiêu mấp máy môi, không ngừng phát ra âm thanh.
Hải Loa chờ nó nói xong mới giải thích: “Sư phụ, hung thú trí tuệ cao không khác gì con người, thậm chí còn lãnh khốc vô tình hơn con người nhiều. Hải thú Tây Nam xâm lấn, đoàn quân của Anh Chiêu phải lùi về sau. Người lấy đi Mệnh Cách Chi Tâm của nó, khi nó trở về bị Thú Vương trừng phạt, lần truy đuổi này khiến nó suýt mất mạng.”
Lục Châu nghe vậy, gật đầu nói:
“Đây là do ngươi thôi. Lão phu đã khuyên ngươi lưu lại nhưng ngươi cứ khăng khăng trở về. Hơn nữa, các ngươi vì sao cứ nhất định phải ăn thịt người?”
Anh Chiêu cố gắng ngẩng đầu lên, nói mấy tiếng.
“Nó nói trong mắt hung thú, nhân loại là thức ăn ngon, là vườn trái cây của chúng nó. Nhân loại có thể ăn trái cây, vì sao hung thú không thể ăn thịt người?”
Nó nói kiểu này Lục Châu đúng là không thể trả lời. Hung thú cường dại xem nhân loại như động vật chăn nuôi, rốt cuộc là ai nuôi nhốt ai?
Tư Vô Nhai nhìn Anh Chiêu, nói: “Nói theo lời ngươi, nhân loại chẳng phải đã bị diệt vong từ lâu?”
Suy cho cùng, hung thú vẫn cường đại hơn con người quá nhiều.
Anh Chiêu lại kêu lên mấy tiếng ùng ục.
Mọi người quay đầu nhìn Hải Loa, chờ nàng phiên dịch.
Hải Loa nhún nhún vai: “Sư huynh, đừng nhìn ta… nó đang hấp hối mà, có nói gì đâu.”
Lục Châu ngừng vuốt râu, khẽ nói: “Ngươi đến tìm lão phu, hẳn là đã nghĩ rõ ràng.”
Anh Chiêu lại phát ra tiếng ùng ục. Mọi người lại nhìn Hải Loa.
Hải Loa nói: “Phía trước là tiếng nó nhịn đau. Phía sau là nó nói nó nguyện ý đi theo sư phụ lăn lộn giang hồ…”
“Lăn lộn?” Vu Chính Hải nói, “Tiểu sư muội, từ này dùng không ổn nha.”
Hải Loa cạn lời.
Lục Châu phất tay. “Ngươi đã nguyện ý đi theo lão phu, vậy lão phu cứu ngươi một mạng.”
Nói xong, Lục Châu nâng tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một đoá lam liên. Lam liên mang theo vô tận sinh cơ khiến cây cối hoa lá bốn phương tám hướng nhanh chóng sinh trưởng, trăm hoa đua nở.
Lam liên rơi vào thân Anh Chiêu, vết thương trên người nó cấp tốc khôi phục, da thịt lành lặn trở lại, nội thương cũng được chữa khỏi.
Bạch Trạch bay quanh quẩn trên đầu nó, khẽ kêu mấy tiếng, âm thanh vang dội đến chân trời.
Anh Chiêu từ từ đứng dậy, nó giang cánh vẫy một cái rồi cúi đầu trước Bạch Trạch, như thể đang nói: Chào đại ca.
Bạch Trạch hài lòng đạp không bay lên cao.
Lục Châu nói: “Ngươi phải hiểu rõ, một khi đã đưa ra lựa chọn thì không cách nào đổi ý.”
Anh Chiêu khép cánh lại, gật đầu với Lục Châu.
“Tốt lắm.”
[Ting ! thu hoạch được toạ kỵ Anh Chiêu.].
“Trở về thôi.”
“Vâng.”
Trời chạng vạng tối, trong Dưỡng Sinh điện.
Lục Châu đi qua đi lại nhìn Anh Chiêu, không ngừng đặt câu hỏi. Anh Chiêu ngoan ngoãn trả lời, đương nhiên cũng có những thứ nó không hề biết.
“Ngươi nói không biết Thái Hư ở đâu?” Lục Châu chắp tay sau lưng hỏi.
Hải Loa giải thích:
“Nói chính xác là chúng nó căn bản chưa từng nghe nói tới Thái Hư, nhưng chúng biết có rất nhiều nhân loại mạnh mẽ. Những nhân loại mạnh mẽ đó đã ký hiệp nghị với thú vương, không tuỳ tiện đấu đá nhau. Nhưng không phải tất cả nhân loại đều hiểu đạo lý này. Nhân loại thường xuyên bắt giết hung thú để lấy Mệnh Cách Chi Tâm, cũng có rất nhiều hung thú tiến vào thành trì ăn thịt nhân loại. Trong lịch sử đã có vô số trường hợp như thế này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận