Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 265: Chuyện cũ năm xưa

“Lão thí chủ, bần ni nghe mà hồ đồ. Xin ngài giải thích rõ.” Pháp sư Vô Niệm chắp một tay trước ngực.
Lục Châu mắng: “Vô liêm sỉ.”
Hắn có thể biết rõ chuyện này cũng là nhờ ký ức của Cơ Thiên Đạo.
Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra từ trăm năm trước, đoạn ký ức này của Cơ Thiên Đạo cực kỳ rõ ràng.
Đáng tiếc vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.
“Lão thí chủ sao lại mắng chửi người khác?”
Mười ni cô sau lưng Vô Niệm lập tức bày binh bố trận, vây pháp sư Vô Niệm vào giữa. Vô Niệm lầm rầm đọc kinh văn Phật môn, mười ni cô cũng chắp một tay trước ngực tụng niệm.
Pháp sư Vô Niệm thở dài nói với Lục Châu: “Tuy không biết quan hệ giữa lão thí chủ và gia sư là thế nào, nhưng bần ni không thẹn với lương tâm. Nếu có thể, mời lão thí chủ tới Vân Chiếu Am, bần ni nguyện cùng lão thí chủ luận đạo.”
“Cáo từ.”
Ông !
Dưới chân mười ni cô xuất hiện từng đạo vòng tròn.
Đó chính là Minh Kính Đài phiên bản nâng cấp, có thể di động theo bước chân người.
Trong vòng tròn có hoa văn phức tạp và năng lượng đặc thù ba động.
Đây là một trong những thủ đoạn thường dùng nhất, cũng là thủ đoạn phụ trợ khó khăn nhất của Phật môn.
Mười một người lăng không lơ lửng.
Lấy Vô Niệm làm trung tâm, vòng sáng bao phủ cả mười một người rồi bay lên.
Đoan Mộc Sinh hừ nhẹ một tiếng, đạp không vọt tới. Bá Vương Thương dưới đất bị một cỗ cương khí hút nhanh, phát ra tiếng ong ong rung động.
Vù!
Bá Vương Thương bay trở lại tay Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh đâm thẳng một thương về phía trước.
“Đây là tam đệ tử Đoan Mộc Sinh của Ma Thiên Các. Nghe nói hắn tu luyện Thiên Nhất Quyết vô cùng bá đạo hung mãnh. Hôm nay được thấy tận mắt, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Pháp sư Vô Niệm lắc đầu thở dài.
Vòng tròn sáng lên.
Ầm!
Bá Vương Thương đánh trúng vòng sáng… Mười một người vẫn tiếp tục bay lên.
Đoan Mộc Sinh trừng mắt hô: “Bách Kiếp Động Minh.”
Pháp thân nhị diệp kim liên xuất hiện bên cạnh, hai phiến lá sen cấp tốc xoay tròn, tốc độ nhanh đến cực hạn, trông như thập diệp hợp thành một thể.
Pháp sư Vô Niệm nhíu mày: “A di đà phật. Phá!”
Ngọc Phất Trần đột nhiên toả ra hào quang.
Từ trong vòng sáng, những hạt cương khí rơi xuống như mưa tuôn xối xả.
Thanh âm tụng niệm của mười ni cô càng lúc càng lớn.
Loại đấu pháp mới mẻ này của Phật môn khiến mọi người kinh hồn táng đảm, trợn mắt há mồm.
Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần nhìn về phía tam đệ tử Đoan Mộc Sinh của Ma Thiên Các.
Đoan Mộc Sinh quét ngang Bá Vương Thương.
Phanh phanh phanh…
Pháp thân ngăn trở cơn mưa cương khí, nhưng chịu lực tác động nên Đoan Mộc Sinh không thể không hạ xuống.
Khi tiếp đất, hai chân hắn đạp mạnh vào sàn đá cẩm thạch khiến đá vụn bay tung toé khắp nơi.
Trên mặt đất xuất hiện vết rạn nứt thật lớn.
Đám khán giả đều lui về phía sau nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía bầu trời.
“Để ta.”
Hoa Nguyệt Hành bắn ra một mũi tên cương khí như nước chảy mây trôi.
Ầm!
“Còn có cung tiễn thủ?”
“Ma Thiên Các quá nghịch thiên rồi!”
“Tuy mũi tên này không thể phá được chiêu Minh Kính Đài của Phật môn nhưng uy lực cỡ này hẳn là cao thủ Nguyên Thần cảnh.”
Vừa dứt lời…
Lại có thêm mười mũi tên cương khí bắn ra, trong không trung xẹt qua mười đạo kim quang.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi và Minh Thế Nhân cũng nhanh như thiểm điện lao tới.
Phạm Thiên Lăng đỏ rực nở rộ giữa trời như một bông hoa hồng hấp dẫn hầu hết ánh mắt của các tu hành giả.
Ánh mắt Minh Thế Nhân kiên định, Ly Biệt Câu trong tay hiện lên dị sắc.
Thấy cảnh này, pháp sư Vô Niệm khẽ hừ một tiếng rồi nói: “Là do các ngươi tự tìm. A di đà phật”.
Bốn ký hiệu Phật môn đại ấn bay ra từ Ngọc Phất Trần.
Mười ni cô đột nhiên tản ra tạo thành một vòng tròn lớn.
Vòng sáng dưới chân bị bọn họ kéo giãn ra, trở nên to lớn vô cùng, gần như bao trùm toàn bộ trung tâm Liên Hoa đài.
Năng lượng trong vòng sáng ồ ạt trút xuống bên dưới…
“Khổ Hải Vô Biên.”
Tiếng tụng niệm kinh văn tập trung vào một chỗ, cảm giác đau khổ bao phủ bốn phía khiến người xung quanh lâm vào tình trạng tinh khí thần tan rã.
Hoa Vô Đạo vừa định đứng dậy thì Lục Châu đã giơ tay ngăn lại: “Nhân quả do chính tay bản toạ gieo xuống thì để bản toạ tự gặt lấy.”
Hoa Vô Đạo khẽ gật đầu lui sang một bên.
Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đều bị luồng năng lượng này bao phủ không thể tiến lên.
Lục Châu đạp hư không bay ra khỏi Xuyên Vân phi liễn.
Ánh mắt tất cả mọi người lập tức dồn về phía Lục Châu.
Khí tức trên người hắn ba động không mạnh. Hắn khẽ nhấc tay lên.
“Đồ vô sỉ!”
Tiếng hừ nhẹ trầm thấp mà hữu lực vang vọng khắp Liên Hoa đài.
Lọt vào tai pháp sư Vô Niệm và đám đệ tử ni cô.
Bọn hắn đã nhìn thấy Lục Châu đạp không xuất hiện, trong lòng lập tức căng thẳng!
Tổ sư gia Ma Thiên Các rốt cuộc xuất thủ!
Lục Châu khẽ vung tay áo, hất về phía trước một cách ung dung chậm rãi.
Không gian khẽ động, nguyên khí hội tụ!
Trong lòng bàn tay hắn, không gian tựa như bị vặn vẹo!
Một chữ “trói” lớn bằng bàn tay nhanh chóng lao đi.
Một số người sáng suốt vừa nhìn đã nhận ra lai lịch chữ “trói” này.
“Phược Thân Thần Chú!”
Đạo Phược Thân Thần Chú này bay với tốc độ còn nhanh hơn mũi tên cương khí của Hoa Nguyệt Hành nhiều.
Không có đại khai đại hợp, cũng không có quang mang hoa lệ.
Ầm!
Chữ “trói” trông như một ngôi sao băng nhẹ nhõm bay xuyên qua vòng sáng năng lượng.
“Chuyện này… làm sao có thể?”
Phốc !
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Phược Thân Thần Chú đã đánh trúng pháp sư Vô Niệm.
Vô Niệm gào lên một tiếng đau đớn, âm thanh tụng niệm ngừng lại ngay lập tức.
Mười ni cô không chịu nổi nguồn năng lượng phản phệ, đồng loạt bị đánh bay phun ra máu tươi.
Bồ đề bản vô thụ.
Minh kính diệc phi đài.
Uy lực của Minh Kính Đài càng lớn thì càng cần nhiều năng lượng.
Không có pháp sư Vô Niệm ở giữa truyền năng lượng thì chiêu thức của bọn họ cũng giống như toà nhà bị người ta rút đi cây cột trụ, cho dù kiến trúc to lớn cỡ nào thì kết cục cũng chỉ có sụp đổ.
Năng lượng khuếch tán ra bên ngoài rồi tiêu thất.
Mười ni cô bị bắn bay ra xa tới vài trăm mét.
Sắc mặt pháp sư Vô Niệm đại biến, bà ta muốn điều động nguyên khí trong cơ thể nhưng lại phát hiện thể nội rỗng tuếch không có chút nguyên khí ba động nào.
Khi vòng năng lượng tiêu tán cũng là lúc bà ta rơi thẳng xuống đất!
Tiểu Diên Nhi rút Phạm Thiên Lăng về.
Minh Thế Nhân thấy thế khẽ mắng một tiếng: “Lại chơi sáo lộ… Ta trốn!”
Hắn đạp không né tránh.
Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh đột nhiên thay đổi phương hướng, quay đầu cắm thẳng xuống đất.
Choang!
Đoan Mộc Sinh đứng trên đuôi thương, mặt không đổi sắc khoanh tay nhìn pháp sư Vô Niệm rơi xuống.
Ầm!
Toàn thân pháp sư Vô Niệm nện xuống nền đá cẩm thạch.
Tu hành giả không có tu vi chỉ có thể rơi thẳng xuống đất. Với trình độ thối thể sẵn có, toàn thân Vô Niệm như một khối sắt đập mạnh xuống nền.
Tạo thành một cái hố lớn hình người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận