Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2090: Quá tự tin dẫn tới tự phụ

“Thôi được rồi, nếu hắn không có đây, vậy ngươi đi tới viễn cổ di tích trả viên Thiên Hồn Châu này về cho giáo chủ Vô Thần Luận Giáo Hội.” Lục Châu ném Thiên Hồn Châu ra.
Chư Hồng Cộng tiếp lấy Thiên Hồn Châu, ủy khuất nói: “Sư phụ, kỳ thực đồ nhi làm việc đáng tin cậy hơn bọn hắn nhiều á.”
“Vi sư tin tưởng ngươi.” Lục Châu gật đầu nói.
“Đồ nhi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Chư Hồng Cộng cất kỹ Thiên Hồn Châu rồi xoay người rời khỏi Ma Thiên Các.
Di chuyển qua các loại phù văn thông đạo, Chư Hồng Cộng lén lút đi tới bên ngoài thành cổ.
Lần thứ hai đến đây, hắn đã quen thuộc hơn nhiều. Các thành viên Vô Thần Luận Giáo Hội lập tức cung kính đón hắn vào phòng nghị sự, giáo chủ Giám Binh nghe tin vội vàng chạy đến.
Chư Hồng Cộng đưa Thiên Hồn Châu cho Giám Binh: “Gia sư có lệnh bảo ta đem thứ này trả cho ngươi.”
Giám Binh nhận lại Thiên Hồn Châu, cảm động muốn rơi nước mắt. “Ma Thần đại nhân đúng là lòng dạ bao la khiến ta thật xấu hổ!”
Chư Hồng Cộng kiêu ngạo lườm hắn: “Đó là đương nhiên.”
Giám Binh lau lau khóe mắt, mỉm cười đi tới bên cạnh Chư Hồng Cộng nói: “Huynh đệ, ngươi là đồ đệ của Ma Thần đại nhân?”
“Không thể giả được. Nếu không sư phụ đã không giao Thiên Hồn Châu cho ta.”
“Cũng đúng.” Giám Binh vui vẻ nắm tay Chư Hồng Cộng nói, “Huynh đệ, chúng ta gặp nhau chính là duyên phận nha!”
“Buông tay, mau buông tay! Lão tử không thích nam nhân!” Chư Hồng Cộng dùng sức đẩy hắn ra, “Ngươi thật biến thái!”
Giám Binh không hề tức giận mà nói: “Kìm lòng không được… Ta vừa thấy nhân tài ưu tú là không khống chế nổi cảm xúc của mình, xin thứ lỗi.”
Chư Hồng Cộng nghe vậy cười toét cả miệng: “Ngươi vỗ mông ngựa không tệ.”
Giám Binh cau mày đáp: “Lời này sai rồi, mông ngựa chính là lời nói dối a dua nịnh nọt, mà ta chỉ nói lời thật lòng, sao có thể gọi là mông ngựa.”
Chư Hồng Cộng híp mắt lại: “Có đạo lý.”
“Giáo chủ nói đúng lắm.” Ba vị chưởng giáo đồng thanh nói.
Giám Binh thấp giọng hỏi: “Ma Thần đại nhân vẫn khỏe chứ?”
“Rất khỏe.”
“Huynh đệ, về sau có thể nói tốt cho chúng ta mấy câu trước mặt Ma Thần đại nhân không?” Giám Binh mỉm cười nhìn Chư Hồng Cộng.
“Được thôi. Chỉ là lần trước ta bị người ta trói tới đây, cánh tay và chân vẫn còn thấy đau này…” Chư Hồng Cộng bóp bóp bả vai nói với vẻ không thoải mái lắm.
Giám Binh lập tức phất tay, trầm giọng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì.”
Ba vị chưởng giáo hiểu ý, vội vàng chạy tới mát-xa tay chân cho Chư Hồng Cộng.
Cùng lúc đó.
Phía đông Vô Tận Hải, trên hòn đảo thất lạc, Bạch Đế và Giang Ái Kiếm trò chuyện vui vẻ.
“Thất Sinh, từ khi chia tay ngươi đã rất lâu chưa quay lại hòn đảo thất lạc, bản đế thật muốn giữ ngươi lại chơi thêm mấy ngày.”
Giang Ái Kiếm thở dài: “Bạch Đế bệ hạ cần gì phải như thế, từ Thái Hư đến chỗ này không xa, sau này ta trở về nhiều một chút là được.”
“Vậy thì tốt rồi. Bản đế dựa theo kế hoạch của ngươi bồi dưỡng Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt, hiện tại hai nàng đã trở thành điện thủ, ngươi có nắm chắc để các nàng lĩnh ngộ đại đạo không?”
Giang Ái Kiếm gật đầu: “Nếu không nắm chắc, sao ta có thể để các nàng đi tranh chức điện thủ.”
Bạch Đế gật đầu, sau đó nghiêm túc hỏi: “Thất Sinh, nể tình bản đế đã cứu ngươi một mạng, ngươi thành thật nói cho bản đế biết đi, mục đích thật sự của ngươi là gì?”
Giang Ái Kiếm hơi giật mình, không ngờ Bạch Đế lại hỏi như vậy. Suy nghĩ một chút hắn mới nói: “Thái Hư rồi cũng sẽ sụp đổ.”
Bạch Đế không hề bất ngờ mà thở dài nói: “Ma Thần à Ma Thần, ngươi đúng là vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.”
Khi hai người đang trò chuyện, phù chỉ bên hông Giang Ái Kiếm truyền tới động tĩnh. Hắn lập tức lấy phù chỉ ra thiêu đốt.
Hình ảnh xuất hiện trước mặt hai người.
“Hoa Chí Tôn, tìm ta có việc gì?” Giang Ái Kiếm hỏi.
Hoa Chính Hồng nhìn thấy Bạch Đế ngồi cạnh Giang Ái Kiếm. “Hi Hòa thánh nữ nói ngươi tới viễn cổ phế tích để tìm Trấn Thiên Xử giúp nàng, nhưng nhiều ngày như vậy vẫn không thấy điện thủ Thất Sinh trở về, thì ra ngươi đang ở chỗ Bạch Đế.”
“Bạch Đế có ơn với ta, ta đến hòn đảo thất lạc có gì không được?”
“Đương nhiên là được, nhưng chuyện Trấn Thiên Xử rất quan trọng, ngươi nên tận lực mang nó về. Hơn nữa, vị trí điện thủ đã tuyển chọn xong, ngươi nên nhanh chóng giúp bọn hắn lĩnh ngộ đại đạo.”
Giang Ái Kiếm thản nhiên đáp: “Dục tốt bất đạt, việc này ta tự mình biết rõ.”
“Ta đã truyền xong lời của Đại Đế, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
“Mời ngươi nhắn lại với Đại Đế bệ hạ, trước khi trời sập ta sẽ làm xong việc này.”
Hoa Chính Hồng nhíu mày nhưng không nói gì nữa, tay khẽ vung lên, hình ảnh biến mất.
Bạch Đế nhàn nhạt cười: “Ngươi không sợ Hoa Chính Hồng?”
Giang Ái Kiếm xem thường nói: “Tuy nàng ta là Chí Tôn nhưng không có nghĩa ta sẽ sợ sệt.”
Bạch Đế nhìn về phía biển cả, lắc đầu nói: “Đó là do ngươi chưa hiểu rõ về nàng ta.”
“Ồ?”
“Hoa Chính Hồng từng là một trong những đệ tử đắc ý nhất của Ma Thần. Người này tâm tình bất định, năm đó ngay cả Ma Thần cũng không khống chế được. Minh Tâm lưu nàng ta ở bên cạnh, ngươi cho rằng hắn coi trọng bản lĩnh của nàng ta?”
“Xin lắng tai nghe.”
Bạch Đế chậm rãi nói tiếp: “Việc tứ đại Chí Tôn có thể làm, thập điện cũng có thể. Minh Tâm muốn để toàn bộ tu hành giả Thái Hư hiểu rõ hắn có bản lĩnh hơn Ma Thần. Ngươi nhìn đi, tứ đại Chí Tôn từng kiệt ngạo bất tuân như thế mà rơi vào tay Minh Tâm cũng trở nên nhu thuận nghe lời.”
Lời này khiến Giang Ái Kiếm cười ha hả: “Bạch Đế bệ hạ nói ta mới để ý, đúng là bọn hắn rất nghe lời.”
“Nghe lời chỉ là biểu tượng bên ngoài mà thôi.” Bạch Đế hừ khẽ một tiếng, “Minh Tâm giống ngươi, đều có một nhược điểm chí mạng.”
Giang Ái Kiếm: ?
“Quá tự tin, dẫn tới tự phụ.” Bạch Đế nói.
“Ta không tán đồng quan điểm này của ngài.” Giang Ái Kiếm cười đáp, “Tự tin bắt nguồn từ thực lực, ta có tư cách để tự tin… Chỉ có người không hiểu rõ ta mới cho rằng ta tự phụ. Có một số người nhất định là ếch ngồi đáy giếng, không nhìn thấy sự mênh mông của bầu trời đầy sao nên mới cho rằng bầu trời chỉ bé bằng miệng giếng, từ đó đưa ra phán đoán tự phụ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận