Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1540

Trấn Nam Hầu lại mở miệng nói: "Bản hầu nhất định phải nhắc nhở ngươi... Phía trước là Quỷ Lâm Địa, sát cơ tứ phía. Lão yêu nữ bày sát trận không dễ dàng đối phó đâu."
Tuy nói dòng chảy của Trấn Thọ Thung đã trở nên chậm hơn nhưng nếu Lục Châu xảy ra chuyện, đồng nghĩa với việc cái cả đời hắn sẽ phải nuôi dưỡng cung phụng cái thứ quỷ hút máu Trấn Thọ Thung này.
Loại cảm giác nhất định không dễ chịu.
Nếu là những người khác, Trấn Nam Hầu đã không để vào mắt. Nhưng hắn cảm nhận được trên người Lục Châu có một loại lực lượng khó hiểu, loại lực lượng kia khiến hắn không có lòng tin giết chết được Lục Châu.
Thay vì liều mạng chi bằng dụ địch đánh giết kẻ thù, cớ sao không làm?
Lục Châu không dừng bước, đám người lao về phía Quỷ Lâm Địa.
Lục Ngô tung người nhảy lên, một cú nhảy đã vọt về phía trước ba mươi dặm.
Triệu Dục nhắc nhở: "Phía trước chính là Quỷ Lâm Địa mà Trấn Nam Hầu nói... có trận pháp."
Thoạt nhìn chỉ thấy nơi này tương tự với khu vực của Trấn Nam Hầu, bốn phía đều là rừng cây tràn ngập hắc vụ, điểm khác biệt là không khí nơi này nặng nề hơn.
Lục Châu lặp lại chiêu cũ, lợi dụng Thái Hư Kính chiếu rọi một lần, tuyệt nhiên không phát hiện ra có cạm bẫy hay huyễn trận ẩn tàng.
Khổng Văn lại lần nữa lợi dụng truy tung ấn phù, đáng tiếc cũng không tìm được trận nhãn.
"Lão tiên sinh, hay là chúng ta rút đi! Còn may là Trấn Nam Hầu không thể di động, nhưng Thiên Ngô thì không như thế!" Triệu Dục nói.
"Thiên Ngô có thể động vì sao không giết Trấn Nam Hầu?"
"Hẳn là không thể đi xa được, ả cũng có hạn chế." Lục Ly suy đoán, "Thêm vào đó, bước vào phạm vi của cổ thụ, chưa chắc có thể giết chết được Trấn Nam Hầu, không phải ai cũng có Trấn Thọ Thung."
Tại địa bàn của Trấn Nam Hầu, đương nhiên hắn là tối cường.
"Ta đi thử một chút."
Vu Chính Hải là kẻ đầu tiên xông tới.
Trước tiên hắn ném Bích Ngọc Đao lượn vòng dò đường trên không trung, không phát hiện động tĩnh gì mới tiếp tục bay đi.
Vừa tới bên trong Quỷ Lâm Địa.
Ầm!
Một cỗ thủy lãng đánh bay hắn.
Vu Chính Hải nhướng mày, lăng không lui lại.
"Lại lần nữa!"
Vu Chính Hải nhào tới, lại lần nữa bị đánh bay.
"Làm lại!"
Liên tục thử khoảng mười lần, hắn đều bị đánh văng ra ngoài.
Ngu Thượng Nhung thản nhiên mỉm cười: "Thú vị thật."
Hắn tung người bay qua.
Mặc dù thân pháp và kỹ xảo của Ngu Thượng Nhung càng thêm nhanh nhẹn và linh hoạt nhưng kết cục cũng giống như Vu Chính Hải, chỉ thâm nhập không đến mười mét đã bị đánh văng ra ngoài. Cả khu vực Quỷ Lâm Địa giống như sóng nước không ngừng bốc lên thuỷ lãng ngăn cản ngoại xâm.
Nhan Chân Lạc, Lục Ly cùng với bốn huynh đệ Khổng Văn tận lực vọt vào đều bị đẩy lùi.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa còn không có bước được một chân vào quỷ lâm đã cảm nhận được lực bài xích.
Thủ hạ của Triệu Dục càng không chịu nổi một kích.
"Quỷ lâm này thật tà môn!"
"Sư phụ, làm thế nào đây?"
Triệu Dục nói: "Theo ta thấy, chúng ta nên rút đi!"
Lục Châu nói với Triệu Dục: "Không phải ngươi có biện pháp tiến vào sao?"
"Ách..."
"Nói đi." Lục Châu nhìn chằm chằm Triệu Dục không chớp mắt.
Triệu Dục lúng túng cười một tiếng: "Ta chỉ đùa một chút thôi, Lão tiên sinh không cần coi là thật."
Ngữ khí Lục Châu trầm thấp nói: "Đừng có không biết cân nhắc, kiên nhẫn của lão phu có hạn."
Nói chuyện hợp tác chính là ngươi, bội ước cũng là ngươi, muốn lưu lại cũng là ngươi, muốn đi cũng là ngươi... loại người này đã mất đi chữ tín.
Rượu mời không uống, vậy cũng chỉ có thể uống rượu phạt.
Triệu Dục đành thở dài nói: "Bởi vì ngay cả ta cũng không tin biện pháp kia. Tương truyền thập đại Thiên Khải Chi Trụ chính là thiên khải chi môn, có thể cải thiên hoán nhật. Mà để làm được điều này thì cần được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng."
Dừng một chút hắn lại tiếp tục nói: "Có lẽ do thói hư tật xấu của con người quá lớn, thú tính của hung thú quá mạnh, thượng thiên vì trừng phạt con người nên mới chia tách đại địa, tạo ra hoàn cảnh ác liệt trong bí ẩn chi địa, trục xuất con người ra ngoài. Muốn cải thiên hoán nhật thì nhất định phải được Thiên Khải Chi Trụ thừa nhận."
Tiểu Diên Nhi tò mò nói: "Vậy làm thế nào để được Thiên Khải Chi Trụ thừa nhận?"
"Phải có phẩm đức hoặc là một loại phẩm chất đáng quý hiếm thấy... Ha ha ha..."
Triệu Dục cười vang: "Nhân sinh đáng ghê tởm như vậy, sao có thể tồn tại thứ phẩm đức tốt đẹp nào? Trải qua vô vàn tiêm nhiễm, thay đổi dòng giống, ta không còn tin tưởng cái gọi là phẩm chất tốt đẹp nữa."
"Ta lại cảm thấy ngược lại, nhân sinh vốn là một tờ giấy trắng, chỉ là sau này bị vấy bẩn mà thôi." Lục Ly nói.
"Thực ra, các ngươi đều bị Thiên Khải Chi Trụ đào thải rồi." Triệu Dục nói: "Quỷ lâm là cánh cửa trọng yếu nhất nơi này, thông qua quỷ lâm mới có thể nhìn thấy hình dáng của Thiên Khải Chi Trụ."
"Như vậy đám người tham dự kế hoạch Thái Hư trước kia làm thế nào mà đến gần được, bọn hắn còn chiếm được không ít đồ vật cơ mà?" Nhan Chân Lạc hỏi.
"Thời điểm khi hạt giống Thái Hư trưởng thành, Thiên Khải Chi Môn sẽ biến mất." Triệu Dục nói.
Đám người trầm mặc không nói gì.
Biểu hiện của Lục Châu vẫn như thường, nhìn về phía khu vực quỷ lâm.
Hơi trầm ngâm một lát, Lục Châu vẫn tung người bay đi.
Vù !
Vừa tiến vào khu vực thủy lãng của quỷ lâm, một luồng lực lượng khó hiểu đánh tới.
Lục Châu bị đánh bay ra ngoài.
Triệu Dục nhún vai, lắc đầu.
Lục Châu lại lần nữa bay lên, điều động lực lượng thiên tướng bám vào toàn thân.
Toàn thân Lục Châu lúc này trông giống như độ thêm một tầng kim quang, hư ảnh lóe lên, trực tiếp tiến vào bên trong quỷ lâm.
Ai nấy đều cả kinh, quay đầu nhìn Triệu Dục.
Triệu Dục cũng cau mày, thất thanh nói: "Làm sao có thể?"
Ngay lúc Lục Châu tiến vào nội địa, hắc vụ đầy trời cuốn tới.
Lục Châu lập tức thi triển thần thông Pháp Trí Tẫn Diệt, toà kim liên cực lớn mang theo Nghiệp Hoả xuất hiện, xua tan hắc vụ.
"Lửa... lửa... không ngờ lại là lửa..." Thanh âm tức giận từ bên trong quỷ lâm truyền đến.
"Xong đời, Thiên Ngô thống hận nhất chính là lửa." Triệu Dục lắc đầu nói.
Quả nhiên, một đạo hắc thủy triều cực lớn cuồn cuộn đổ tới. Thủy triều che khuất bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận