Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 701

“Cửu… cửu diệp?!” Toàn thân Lỗ Lực run lên.
Lục Châu không thèm để ý mấy chuyện này, vẫn tiếp tục nói: “Trả lời câu hỏi của lão phu.”
“Ngươi… ngươi là Cơ lão ma?!”
Hắn vừa thốt ra câu này, Chư Hồng Cộng lập tức bước ra khỏi đám người, đấm cho hắn một cái.
Ầm! Nắm đấm nện vào lồng ngực khiến Lỗ Lực hét thảm một tiếng.
Chư Hồng Cộng giơ nắm đấm lên mắng to: “Ta cho ngươi một cơ hội nữa để sắp xếp lại ngôn ngữ của mình!”
Lỗ Lực nhịn đau, vội vàng đáp:
“Ta tên là Lỗ Lực, đến từ Thâm Mục ở Nhung Bắc… Mục đích tới đây là để tìm một chiếc rương, nghe nói trong rương có bí mật của cửu diệp. Ta mang theo bốn huynh đệ đến, một người am hiểu phá trận, một người am hiểu chạy trốn, một người am hiểu leo trèo, một người am hiểu nhìn trong bóng đêm. Ta là đội trưởng, có khứu giác rất nhạy bén. Xin đừng giết ta, ta nhận tội mà…”
Chư Hồng Cộng gật đầu: “Sư phụ, hắn đã nhận tội, không còn tác dụng gì, để đồ nhi đánh nổ hắn!”
“Lui ra.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi tuân mệnh.” Chư Hồng Cộng ngoan ngoãn lui sang một bên.
Lục Châu nói với Lỗ Lực: “Người Thâm Mục cũng biết chuyện về cửu diệp?”
Lỗ Lực nói: “Khoảng năm mươi năm trước có một vị cường giả đến Thâm Mục. Hắn nói… hắn từng sống ở hoàng cung Đại Viêm một khoảng thời gian.”
Lục Châu hỏi: “Đế sư Đại Viêm?”
“Đúng đúng đúng, chính là đế sư Đại Viêm, hắn nói hắn đi khắp vạn tộc vì muốn tìm một người, thế nên mới ở lại Thâm Mục mười năm.” Lỗ Lực nói.
Vị cao nhân cửu diệp này quả nhiên vẫn còn sống.
Lục Châu tiếp tục hỏi: “Ngươi có biết hiện tại hắn đang ở đâu không?”
Lỗ Lực lắc đầu. “Người này tuy có quan hệ rất tốt với đại vương nhưng tu vi cực cao, hắn muốn đi thì không ai ngăn được.”
“Hắn bảo các ngươi đi tìm chiếc rương?”
“Chuyện này…”
Ầm! Nắm đấm tay trái và nắm đấm tay phải của Chư Hồng Cộng đập vào nhau.
Lỗ Lực giật nảy mình, vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, đại vương bảo ta tới. Chuyện cửu diệp huyên náo xôn xao, mười hai nước Nhung Tây và Nhung Bắc đều nghĩ trăm phương ngàn kế để xung kích lên cửu diệp, ai tấn thăng trước đương nhiên sẽ dẫn trước một bậc.”
Điều này khiến Lục Châu nhớ lại ở thời hiện đại, các công ty đua nhau cài gián điệp để ăn cắp kỹ thuật công nghệ từ đối phương. Vì muốn đạt được lợi ích mà không từ thủ đoạn.
Dị tộc Nhung Bắc làm ra chuyện như vậy cũng không có gì kỳ quái.
“Chỉ có năm người các ngươi?” Lục Châu hỏi.
“Thật chỉ có năm người…” Lỗ Lực đáp.
Đúng lúc này bốn người Thâm Mục còn lại cũng bị cấm vệ quân áp giải tới.
“Quỳ xuống!”
Lỗ Lực ngơ ngác nhìn đám đồng đội của mình bị đẩy ngã chúi về phía trước. Bị bắt lại đơn giản như vậy?
Bốn người quỳ dưới đất, mặt mũi bầm dập.
Lúc này Chiêu Nguyệt mới bước tới nói: “Sư phụ, mấy ngày gần đây Thần Đô không yên ổn, nghe nói có rất nhiều gian tế của dị tộc đang gây chuyện khắp nơi.”
Lỗ Lực vội xua tay: “Không phải người Thâm Mục đâu! Nhất định là người Lâu Lan và Nhu Lợi đó!”
Lục Châu quay sang hỏi Chiêu Nguyệt: “Có nghiêm trọng không?”
“Không chỉ Thần Đô mà cả cửu châu đều có dị tộc cố ý gây sự, chỉ là ở Thần Đô nghiêm trọng nhất.”
Lục Châu nói với Đoan Mộc Sinh: “Sáng sớm mai lão phu muốn gặp Hoa Trọng Dương.”
“Vâng!”
Sáng hôm sau, trong Đại Chính Cung.
Qua một đêm lĩnh hội Thiên thư, lực lượng phi phàm trong cơ thể Lục Châu lại nhiều lên một chút.
Hoa Trọng Dương nhận được tin tức của Đoan Mộc Sinh, lập tức tiến vào hoàng cung.
“Bái kiến Cơ tiền bối.”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn Hoa Trọng Dương. “Có biết vì sao lão phu gọi ngươi đến không?”
Hoa Trọng Dương khom người đáp:
“Hẳn là Cơ tiền bối đã nghe nói việc dị tộc lẻn vào Thần Đô gây chuyện, cướp bóc khắp nơi, việc ác bất tận.”
“Mấy chục ngàn giáo chúng U Minh Giáo lại không trông nom nổi Thần Đô sao?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.
“Sau khi bọn hắn gây án liền ẩn nấp rất kỹ, lựa chọn mục tiêu kế tiếp để hành sự, vô cùng giảo hoạt! Đám người dị tộc cố ý gây chuyện, hai ngày nay vãn bối chỉ bắt được có ba người.” Hoa Trọng Dương lộ vẻ khó xử.
Đúng lúc này Đoan Mộc Sinh từ bên ngoài bước vào, khom người nói: “Sư phụ, Hoàng thành nhận được một bức phi thư, mời sư phụ xem qua.”
Lục Châu mở phi thư ra xem:
“Cơ lão ma, mau thả năm người Lỗ Lực, nếu không bọn ta sẽ lấy mạng bách tính Thần Đô. Một ngày ngươi không thả bọn hắn, bọn ta sẽ giết năm dân chúng cho đến khi ngươi thả mới thôi.”
Lục Châu nắm chặt tay lại. Roạt! phi thư hoá thành bột mịn, tiêu tán trong gió.
Dám uy hiếp lão phu?
Đoan Mộc Sinh hạ giọng nói: “ Sư phụ, bên cạnh bức phi thư này còn có năm bộ thi thể của dân chúng.”
Nghe vậy, Hoa Trọng Dương lập tức quỳ xuống: “Vãn bối vô năng! U Minh Giáo vừa tiếp nhận Thần Đô, căn cơ bất ổn. Nay đám dị tộc thừa cơ làm loạn, vô cùng đáng ghét! Xin cho vãn bối một chút thời gian, vãn bối nhất định sẽ bắt được bọn hắn rồi thiên đao vạn quả!”
Hoa Trọng Dương biết rõ Giáo chủ muốn có được thiên hạ thì nhất định phải giữ gìn được hoà bình lâu dài và ổn định.
Lão bách tính là căn cơ của đại nghiệp, căn cơ loạn thì làm sao có thể an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an?
“Văn võ bá quan không ai quản à?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Bọn hắn vốn mặc kệ không màng tới, cả Thần Đô chỉ có U Minh Giáo đang cố gắng duy trì trật tự. Thế nhưng cửu châu đều loạn, vãn bối đã phái mười hai vị đà chủ chia binh quay về các phân đà để chấn nhiếp những thành trì khác. Binh lực còn lại ở Thần Đô rất khó có thể trấn áp đám gian tế dị tộc này.” Hoa Trọng Dương đáp.
Đoan Mộc Sinh khom người nói: “Sư phụ, chuyện này không trách Hoa Trọng Dương được. Sáng nay đồ nhi ra ngoài tản bộ một chuyến, phát hiện Thần Đô đang ở vào giai đoạn nghỉ ngơi lấy lại sức, các kiến trúc đều đang được xây dựng lại, mà văn võ bá quan suy cho cùng đều không muốn làm bạn với ma đạo. Đám gian tế dị tộc kia đều đóng vai bách tính Đại Viêm, rất khó có thể phân biệt rạch ròi.”
Nghe hai người nói xong, Lục Châu hiểu đây đúng thật là một vấn đề đau đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận