Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1667

Phạm Trọng lấy ra một viên Khí Mệnh Châu, tiến hành kích hoạt. Khí Mệnh Châu toả ra quang mang đại thịnh, chiếu sáng toàn bộ đạo trường, độ sáng lên tới level max.
Hai mắt Phạm Trọng trừng lớn, thất thanh nói: “Đại chân nhân?!”
Độ chính xác của Khí Mệnh Châu không cần nói cũng biết. Kết quả này khiến toàn trường rung động.
Trong đạo trường lặng ngắt như tờ.
Minh Thế Nhân quay đầu lại, trầm mặc một lúc lâu. “Lão tử thành đại chân nhân từ bao giờ?”
“Bái kiến đại chân nhân.”
Đám người lại cung kính hành lễ, lần này ai nấy đều tâm phục khẩu phục.
Xem ra Minh Thế Nhân có nhảy vào sông hoàng hà cũng không rửa sạch.
Tần Nhân Việt vô cùng hài lòng nhìn Minh Thế Nhân, vừa định khom người đã thấy Minh Thế Nhân cầm lấy viên Khí Mệnh Châu, bàn tay nắm lại khiến nó biến thành bột mịn.
“Khí Mệnh Châu cái khỉ khô gì, chẳng đúng gì sất.”
Đại chân nhân thật là cá tính, khiêm tốn nội hàm vô cùng.
Minh Thế Nhân nhìn sư phụ bằng vẻ mặt vô tội: “Sư phụ, đồ nhi… đồ nhi thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra!”
Lục Châu gật đầu: “Đứng lên rồi nói.”
Tần Nhân Việt chỉ cười không nói, chẳng qua hắn cảm thấy Lục huynh làm thế không thoả đáng cho lắm. Nếu đệ tử Tần gia thành chân nhân, hắn còn ước gì được đội người đó lên đầu, cho dù phải thoái vị nhường chức cũng không thành vấn đề.
Gâu gâu gâu… Cùng Kỳ bỗng sủa vang. Phía đông nam truyền đến tiếng kêu chói tai.
“Có hung thú đến gần!” Nguyên Lang nói.
“Lá gan không nhỏ, dám đến quấy phá đạo trường của Tần chân nhân.”
Đám người không hề lo lắng, suy cho cùng mọi nhân vật tai to mặt lớn trong thanh liên giới đều đang tụ tập ở nơi này.
Tần Nhân Việt nói: “Để ta đi xem sao.”
Hư ảnh loé lên, Tần Nhân Việt xuất hiện trên không trung nhìn về phía đông nam, sắc mặt lập tức biến hoá, cau mày nói:
“Thánh thú Hỏa Phượng?!”
Tiếng kêu của Hỏa Phượng vạch phá bầu trời, hoả diễm bốc lên rừng rực thiêu đốt thương khung.
Tần Nhân Việt quay trở vào trong đạo trường, cấp tốc nói: “Là thánh thú Hỏa Phượng, mời đại chân nhân xuất thủ đánh lui con thú này, không thể để nó tai hoạ thanh liên giới!”
Minh Thế Nhân nghe vậy thì mặt nghệt ra.
Mọi người chấn kinh ngẩng đầu nhìn đám hoả diễm đỏ rực phía chân trời.
“Vậy mà lại là Hỏa Phượng?”
“Kỳ quái, vì sao thánh thú lại đến đây?”
Bọn hắn không tài nào lý giải nổi.
Lục Châu nhớ lại, tại bí ẩn chi địa Hỏa Phượng bị cân bằng giả doạ sợ, lưu lại một quả trứng rồi rời đi… Bây giờ nó quay trở lại để tìm trứng sao?
Sắc mặt Phạm Trọng trở nên nghiêm túc, chắp tay nói với Minh Thế Nhân, Tần Nhân Việt và Lục Châu: “Bốn người chúng ta liên thủ chưa chắc giết được nó, nhưng hẳn là có thể đánh lui nó.”
“Lục huynh có kinh nghiệm chiến đấu với Hỏa Phượng, các vị không cần quá lo lắng.”
Những người khác gật đầu nhìn đại chân nhân và Lục các chủ.
Minh Thế Nhân nhịn không được nữa, vội vàng nói: “Sư phụ, đồ nhi chạy trước nha! Đồ nhi không đánh lại nó đâu!”
Ngay cả đại chân nhân cũng muốn chạy? Đám người lập tức hốt hoảng, đại chân nhân mà chạy, bọn hắn cũng năm bè bảy mảng.
Xoẹt !
Hỏa Phượng bay tới giang cánh, hoả diễm đốt lên tận trời bao trùm hai đạo trường nam bắc, đạo văn khắc trên đạo trường đều rung động kịch liệt.
“Thánh thú quá mức cường đại, đạo văn đối với nó chẳng khác nào chuyện cười.” Phạm Trọng nói.
Tần Nhân Việt cũng biết đạo văn không ngăn được Hỏa Phượng, nhưng bị Phạm Trọng khinh bỉ cũng không dễ chịu gì, hừ lạnh nói:
“Ngươi thì không phải chuyện cười? Vậy ra ngăn nó đi.”
Phạm Trọng không phản bác được.
Cùng là chân nhân nhưng Phạm Trọng là người yếu nhất trong bốn vị, vì thế mới thành cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều nấy. Với tính cách này, hắn sẽ không thể có bằng hữu thật tâm, nhưng cũng sẽ không thật sự đắc tội với ai.
Trên không trung là một biển lửa, nhiệt độ cao thiêu đốt đạo văn đến sắp sập. Tần Nhân Việt hạ lệnh: “Đi theo ta!”
Bốn mươi chín kiếm khách đồng thanh hô: “Vâng.”
Đám người bay lên không trung, hình thành bảy phương trận.
Những người khác không dám tuỳ tiện lao lên. Phạm Trọng nói: “Mong đại chân nhân xuất thủ giúp đỡ Tần thị một tay.”
Minh Thế Nhân câm nín.
Lão tử thật sự không phải đại chân nhân mà!
Các ngươi đi lên đó thì bị thiêu đốt, chứ ta mà lên là thành một đám bụi ngay đó, chết cũng không đi đâu!
Hỏa Phượng thấy Tần Nhân Việt và bốn mươi chín kiếm khách bay ra, nó đứng im bất động, chỉ há miệng kêu ra từng tiếng vang trời.
Tần Nhân Việt cau mày nói: “Nơi này không phải nơi ngươi nên đến..”
Hỏa Phượng vỗ cánh, đột nhiên nghiêng người về phía trước, miệng há ra. Tần Nhân Việt sắc mặt đại biến hô lên: “Lui!”
Bốn mươi chín kiếm khách lập tức lùi về sau.
Vù!
Một đoàn hoả diễm bay về phía đạo văn. Chỉ trong giây lát, đạo văn vỡ ra thành từng mảnh nhỏ như pha lê, bắn tung toé đầy trời. Đạo trường Bắc Sơn lập tức chìm trong biển lửa.
“Trời đất, mạnh như vậy?” Minh Thế Nhân sợ hãi than.
Tần Nhân Việt gọi ra Tinh Bàn, bộc phát tất cả lực lượng Mệnh Cách bắn về phía Hỏa Phượng. “Ngươi dám hủy đạo trường của ta?!”
Hỏa Phượng không thèm tránh né, hai cánh khép lại, lực lượng Mệnh Cách đánh vào thân nó như đang gãi ngứa, không có tác dụng gì. Lát sau, nó lại giương cánh ra khoe mẽ.
Cường hãn như vậy?
Tần Nhân Việt nhớ tới cảnh tượng Diệp Chính và tam thập lục thiên cương giãy giụa trong biển lửa, mồ hôi đổ đầy đầu. Làm sao đối phó với Hỏa Phượng đây?
Hắn chỉ còn cách cầu cạnh Lục Châu, vị đại lão mà hắn đang ôm bắp đùi suốt mấy năm qua: “Lục huynh!”
“Lúc này mới nhớ tới lão phu à?” Lục Châu lườm hắn một cái.
Tần Nhân Việt lộ vẻ xấu hổ, nhìn thoáng qua Minh Thế Nhân.
Năm năm qua, hắn tiếp xúc với Minh Thế Nhân rất nhiều, cũng xem như hiểu rõ người này. Minh Thế Nhân nổi tiếng nhát gan sợ chết. Tuy rằng trong năm năm qua Minh Thế Nhân chỉ có ăn rồi ngủ, gần như không thể trở thành đại chân nhân, nhưng kỳ tích tại Câu Thiên Tác Đạo không phải giả, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Minh Thế Nhân có được hạt giống Thái Hư mới có thể trong thời gian ngắn đạt tới cảnh giới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận