Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1618

Lục Châu gật đầu nói: “Dẫn đường.”
Triệu Dục đưa Lục Châu đến một gian biệt uyển cạnh hồ sen nhỏ.
Vào trong phòng, Lục Châu nhìn thấy Thích phu nhân với gương mặt tiều tuỵ, hai mắt mờ mịt, khí tức yếu đuối ngồi bên giường.
“Nương! Người cứu nương đến rồi!” Triệu Dục chạy đến bên cạnh nương, thấp giọng nói.
Thích phu nhân cố gắng ngẩng đầu. Vừa nhìn thấy Lục Châu, ánh mắt nàng ta có vẻ phức tạp tựa như không thể tin nổi, sau đó khẽ lắc đầu như đang phủ nhận điều gì, khom người nói:
“Đa tạ ân nhân…”
Lục Châu thấy khí sắc nàng ta tái nhợt, suy cho cùng cũng là người mới bệnh dậy, không có gì bất thường, nhưng trong đôi mắt kia rõ ràng là có cố sự, bèn hỏi:
“Ngươi nhận ra lão phu?”
Thích phu nhân lắc đầu, yếu đuối nói: “Ta nhận lầm người, xin ân nhân chớ trách. Ân nhân trẻ tuổi hơn người đó nhiều…”
Đang nói Cơ Thiên Đạo sao?
Lục Châu thản nhiên thăm dò: “Hắn là ai?”
Thích phu nhân thở dài một tiếng: “Bèo nước gặp nhau, không quá hiểu biết. Khụ khụ khụ…”
Triệu Dục thấy thế lập tức bưng lên một chén thuốc: “Nương, đây là thuốc bổ cho người, là lão tiên sinh chỉ định.”
Thích phu nhân gật đầu, bưng chén thuốc lên nhấp một miếng.
Đúng lúc này Lục Châu đột nhiên nói: “Lão phu đến từ Ma Thiên Các, kim liên giới.”
Hắn vừa nói xong, chén thuốc trong tay Thích phu nhân rơi xuống đất, choang một tiếng, vỡ vụn.
Với bản sự của Lục Châu và Triệu Dục, trước khi chén thuốc rơi xuống cũng có thể dùng cương khí đỡ lấy, nhưng trước biểu hiện của Thích phu nhân, hai người đều không làm vậy.
Thích phu nhân ý thức được mình thất thố, run rẩy nói: “Dục nhi…”
“Nương, người làm sao thế?” Triệu Dục nghi hoặc nhìn Thích phu nhân, muốn trấn an tâm tình kích động của mẹ.
Thích phu nhân nói: “Ta đã hôn mê bao lâu?”
“Hơn ba trăm… ngày.” Triệu Dục nuốt chữ “năm” vào bụng.
“Ta muốn gặp bệ hạ, ta muốn gặp hắn…” Thích phu nhân xốc chăn ra, muốn leo xuống giường.
Lục Châu lắc đầu nói: “Ngươi không sợ hắn giết ngươi?”
Thích phu nhân sửng sốt.
Mặc dù nàng đã hôn mê rất lâu, nhưng có rất nhiều chuyện như được khắc tạc vào trong não hải, vĩnh viễn không thể xoá nhoà.
Kể cả… chủ nhân Ma Thiên Các.
Triệu Dục không hiểu ra sao, không biết hai người đang nói chuyện gì. “Lão tiên sinh, ngài từng gặp mẫu thân của ta?”
Kỳ thực Lục Châu cũng không biết mình có từng gặp Thích phu nhân hay chưa. Đã hơn ba trăm năm, lại là bèo nước gặp nhau, ai mà nhớ rõ.
Lục Châu nói: “Việc này phải hỏi nương của ngươi.”
Triệu Dục mở to mắt, có chút kinh hãi lùi về sau một bước, không ngừng nhìn chằm chằm Lục Châu… Không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ người này mới là cha của ta?
Hắn nghiêng đầu nhìn biểu tình trên mặt Thích phu nhân. Tuy rằng mẫu thân hắn đang giả vờ điềm nhiên như không có việc gì nhưng vẫn không ngừng liếc trộm Lục Châu!
Chẳng trách Tần Đế lại lạnh lùng với nương như vậy, chẳng trách ta chẳng hề cảm thấy chút tình phụ tử nào với hắn…
Triệu Dục càng nghĩ càng khó chịu.
Hầy… Có một số việc sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Huống chi Tần Đế lại mặc kệ mẫu thân hắn quanh năm nằm trên giường bệnh, trong khi lão tiên sinh trước mặt tuy rằng hà khắc lạnh lùng nhưng làm người có nguyên tắc, hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Hơn nữa người ta còn là đại năng.
Triệu Dục thở dài một tiếng, dù sao cũng là cốt nhục thân tình, lại không có thâm cừu đại hận gì, nào có ai lại không chịu nhìn cha.
Thế là hắn quỳ phịch xuống.
“Cha!”
Lục Châu cùng Thích phu nhân đầu đầy dấu chấm hỏi?
Tiếng “cha” của hắn phát ra từ phế phủ, cảm động rơi nước mắt.
Nhưng lại khiến mọi người mộng bức.
Mẹ nó, đột nhiên lòi ra một đứa nhi tử trên trời rớt xuống, ai mà chịu được?
Thích phu nhân vội vàng nói: “Dục nhi, ngươi, ngươi.. đang làm gì vậy?”
Triệu Dục nói: “Nương, người không cần giải thích nữa, cũng không cần giấu giếm. Ta đã lớn rồi, có thể tiếp nhận sự thật này. Thời tuổi trẻ ai mà chẳng từng phạm sai lầm?”
Lục Châu cũng nghẹn lời. Gia hoả này đầu óc bị hỏng rồi à?
Thích phu nhân xấu hổ không chịu nổi, đặc biệt nàng còn là người chú trọng danh tiết, sao có thể chấp nhận mang tội danh đáng bị nhét lồng heo thả trôi sông cơ chứ?
Thích phu nhân dùng toàn bộ khí lực toàn thân đứng dậy, nhéo chặt lỗ tai của Triệu Dục.
Ui da, đau!
Triệu Dục bị véo tai đến chảy nước mắt.
“Nói bậy bạ cái gì vậy hả?! Lão tiên sinh mà ta biết có ngoại hình giống với ân nhân, chứ chẳng hề có chuyện như ngươi nghĩ!” Thích phu nhân mắng mỏ.
“Ách…” Triệu Dục ngơ ngác.
Thích phu nhân buông tay, ho khan kịch liệt mấy tiếng, vỗ vỗ ngực mới có thể thở lại bình thường.
Lục Châu hỏi: “Ngươi từng đến kim liên giới?”
Thích phu nhân gật đầu, bình phục tâm tình đáp: “Lần đó hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, vì để giữ mạng cho đám hài tử, ta đến kim liên giới một chuyến.”
Vừa nói nàng vừa liếc nhìn Lục Châu, cho rằng vị ân nhân này hẳn là đời sau của người kia.
Quả nhiên tất cả đều là thiên ý.
“Hài tử Mạnh phủ?” Lục Châu hỏi.
Thích phu nhân kinh ngạc nói: “Ngươi biết?”
Triệu Dục giải thích: “Nương, trong lúc người hôn mê đã xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện của Mạnh phủ chúng ta đều đã biết.”
Thích phu nhân rụt người về sau, ánh mắt có chút né tránh:
“Không được, không được, Tần Đế sẽ không tha cho các ngươi. Bệ hạ sẽ không tha cho các ngươi đâu…”
Lục Châu hỏi: “Trên người Tần Đế rốt cuộc che giấu bí mật gì?”
Thích phu nhân nghe được câu hỏi này, càng trở nên sợ hãi, hai mắt trợn trừng, không ngừng xua tay:
“Ta không biết, đừng hỏi ta. Ta không biết, không biết gì hết…”
Tuy Thích phu nhân bị đày vào lãnh cung, nhưng dù sao nàng ta và Tần Đế cũng từng là phu thế, cùng giường chung gối, còn có con với nhau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến nàng ta sợ hãi thành như vậy?
Triệu Dục cũng khó hiểu vô cùng.
Đúng lúc này, Lục Châu đẩy ra một đạo kim liên mang theo lực lượng Thiên Tướng bao phủ lấy Thích phu nhân. Kim liên ấm áp như một dòng nước ấm, xua tan nỗi sợ hãi của nàng, khiến nàng từ từ bình tĩnh trở lại.
Lục Châu nói: “Ngươi vừa tỉnh lại không bao lâu, cần phải điều dưỡng mấy ngày. Chừng nào trạng thái tinh thần ổn định rồi lại nói chuyện.”
“Đa tạ lão tiên sinh.” Triệu Dục khom người.
Lục Châu xoay người rời đi.
Khi hắn đi tới cửa, Thích phu nhân lại đột ngột mở miệng: “Có thể cho ta gặp hài tử kia một chút không?”
Lục Châu khẽ dừng bước, thốt ra một tiếng “Được” rồi rời đi.
Nhận được mệnh lệnh của sư phụ, Minh Thế Nhân ngây ngốc đi vào biệt uyển.
“Sư phụ bảo ta đến đây làm gì? Chuyện của mẫu tử bọn họ thì liên quan gì đến ta?” Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, rốt cuộc dừng lại trước cửa gian phòng.
Thích phu nhân ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: “Vào đi.”
Minh Thế Nhân hờ hững đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận