Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1164

Một lát sau, quả nhiên có ba tên Bạch Ngô Vệ bay tới, lăng không lơ lửng xung quanh trận kỳ.
“Đội trưởng, đã bày trận kỳ. Tin rằng lần này có thể bắt được con Mệnh Cách thú đặc thù kia.”
Đội trưởng Bạch Ngô Vệ gật đầu nói: “Con Mệnh Cách thú này không đơn giản, nó có trí khôn nhất định. Chúng ta bố trí trận kỳ là được, Điền Minh lưu lại đây trông chừng trận kỳ. Trong vòng một tháng Thẩm Phán Giả đại nhân sẽ đích thân tới đây. Chuyện này can hệ trọng đại, không được qua loa… Ngoài ra cũng phải cẩn thận người Hắc Tháp, nếu có phát hiện thì lập tức báo cáo.”
“Vâng.”
Hai tên Bạch Ngô Vệ bay về phía tây nam, rất nhanh đã biến mất không còn bóng dáng.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải nhìn nhau, không khỏi cảm thấy kỳ quái. “Mệnh Cách thú đặc thù?”
Bọn hắn dùng phương thức truyền âm, trong tình huống bình thường thì tên Bạch Ngô Vệ không thể nghe thấy được, nhưng đúng lúc này, trận kỳ đột nhiên phát ra âm thanh ông ông.
“Là ai?!”
Trận kỳ chỉ về phía cổ bảo. Tên Bạch Ngô Vệ rất cẩn thận, không trực tiếp bay tới cổ bảo mà huy động mấy ngàn đạo kiếm cương đánh tới.
Vu Chính Hải bất đắc dĩ lắc đầu: “Đúng là chơi dao có ngày đứt tay.”
Mũi chân điểm nhẹ, hai người bay ra khỏi cổ bảo, lăng không đứng trên bầu trời.
Bạch Ngô Vệ Điền Minh nhướng mày hỏi: “Các ngươi là ai?”
Ngu Thượng Nhung cười nói: “Đã quấy rầy rồi, mong thứ lỗi. Tại hạ Ngu Thượng Nhung, đến từ Ma Thiên Các.”
Vu Chính Hải cạn lời.
Hắn không bao giờ có thể nói chuyện lễ phép như Ngu Thượng Nhung, mà lời này phát ra từ miệng Ngu Thượng Nhung lại cực kỳ tự nhiên thoải mái.
“Ma Thiên Các?”
Điền Minh chưa từng nghe đến cái tên này, nhưng chỉ cần không phải Hắc Tháp thì tất cả đều dễ nói chuyện, bèn hờ hững nói: “Hai vị đến đây làm gì?”
“Chúng ta đến tìm một vật.”
“Tìm cái gì?” Điền Minh vô cùng cẩn thận dò hỏi.
“Thật xin lỗi, đây là việc cá nhân của gia sư, không thể trả lời.” Ngu Thượng Nhung nói.
Điền Minh nghĩ đối phương có hai người, mình chỉ có một bèn nói: “Mời hai vị rời đi.”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu: “Ta nghĩ các hạ không hiểu lời ta nói… chúng ta đến đây tìm đồ vật, nếu cứ thế rời đi thì làm sao mà tìm?”
Điền Minh đáp: “Nơi này không phải nơi các ngươi nên đến.”
Vu Chính Hải cao giọng nói: “Đều là nói nhảm. Triệu Văn Quốc là nơi hỗn loạn, ngươi bảo không nên đến thì người khác không đến chắc?”
Điền Minh cau mày: “Đây là quy củ của Bạch Tháp… Các ngươi chưa từng nghe nói tới Bạch Tháp?”
“Từng nghe. Đáng tiếc, ngươi lại chưa từng nghe nói tới Ma Thiên Các. Khắp thiên hạ này, kẻ dám đối lập với gia sư đều không có kết cục tốt.”
Đại khái là vì lần trước được nếm quả ngọt, Vu Chính Hải lại lấy danh tiếng sư phụ ra doạ. Nhưng mà… không phải ai cũng có tầm nhìn như Tiêu Vân Hoà.
Tên Bạch Ngô Vệ lắc đầu, nâng tay nắm lấy thân trận kỳ bên cạnh. Trận kỳ lập tức xạ kích ra bạch quang.
Bạch quang chiếu tới người Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải, hai toà pháp thân kim liên cỡ nhỏ xuất hiện. Một cái là thập diệp, một cái là Thiên Giới Bà Sa một Mệnh Cách.
Nhìn thấy cảnh giới của hai người, trong lòng Bạch Ngô Vệ Điền Minh khẽ thở phào.
“Các ngươi lá gan không nhỏ, tu vi như vậy cũng dám tiến vào Triệu Văn Quốc, không sợ bị Mệnh Cách thú xé xác?”
Bạch Ngô Vệ vốn còn hơi lo lắng, nhưng thấy tu vi hai người thấp hơn mình nhiều nên cũng không còn e ngại nữa.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải không ngờ lá cờ này còn có công hiệu soi rọi tu vi. Vu Chính Hải lắc đầu nói:
“Người trẻ tuổi, nếu ngươi biết về Ma Thiên Các sẽ hiểu mình đã vô tri đến mức nào.”
Điền Minh nhún vai nói: “Ít nhất người Bạch Tháp bọn ta vẫn biết phân rõ phải trái. Nếu các ngươi muốn tìm đồ vật, vậy ta cho các ngươi tìm…”
Nói xong hắn làm thế mời.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải nhìn nhau, sau đó bay về phía phế tích được đánh dấu trên địa đồ.
Hai người tìm tìm kiếm kiếm không ngừng khiến Điền Minh ngây ngốc, đồng thời trong lòng không khỏi nghĩ…
“Ma Thiên Các là thế lực nào, có liên quan đến thành viên Bạch Tháp bị giết gần đây không?”
“Bọn hắn đang tìm cái gì?”
“Tu hành giả kim liên hồng liên vốn rất yếu ớt, chưa từng xuất hiện Thiên Giới Bà Sa, sao người này lại ngưng tụ được?”
Đạt tới Thiên Giới Bà Sa đồng nghĩa với việc có một viên Mệnh Cách Chi Tâm. Trước đó, Mệnh Cách thú ở Đại Đường đều bị Hắc Tháp lũng đoạn, kim liên giới làm sao có được?
Điền Minh vừa suy tư vừa quan sát hành động của hai người, cứ thế trôi qua một ngày.
Cùng lúc đó, trong Đông Các.
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia trò chơi, điểm may mắn cộng 1.].
“Thật đúng là hắc điếm mà…”
Lục Châu nhìn điểm may mắn đã cộng dồn tới gần năm trăm điểm, trong lòng bất đắc dĩ không thôi. Con số này lại phá kỷ lục rút thưởng của hắn.
Năm trăm điểm tương đương với 25.000 điểm công đức, mà lại còn hao phí thời gian không ít.
Lão phu quyết không tin tà!
“Rút thưởng!”
Sáng hôm sau, ánh mặt trời rọi vào bệ cửa sổ Đông Các rồi khúc xạ xuống sàn nhà.
Lục Châu đã rút thưởng đến chết lặng. Hắn không thèm nhìn số điểm may mắn đã tích luỹ, chỉ sợ mình thêm đau lòng.
Lục Châu tiếp tục đờ người mặc niệm hai tiếng “rút thưởng”.
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 999 điểm may mắn, thu hoạch được 20 Thẻ Nghịch Chuyển, 2 Thẻ Kết Hợp, 1 Thẻ Nguỵ Trang, 1 Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo, Trường Tương Tư.].
Phát tài!
Tốn hết gần 50.000 điểm công đức, cũng may rút được Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, nếu chỉ được thứ khác thì xem như lỗ lớn.
Lục Châu lập tức nâng tay, ba tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong xuất hiện, Lục Châu mặc niệm một tiếng: “Kết hợp.”
[Ting ! kết hợp thành công, thu hoạch được Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo bản cường hoá.].
[Sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo bản cường hoá thu hoạch được tu vi đỉnh phong của Cơ Thiên Đạo trong 30 phút.].
“Sao lại vẫn là Cơ Thiên Đạo?”
Lục Châu cảm thấy kỳ quái. Thực lực cao nhất của Cơ Thiên Đạo là cửu diệp, tốn ba tấm thẻ hợp thành thứ này thì có khác gì ban đầu đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận