Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1841: Ngự kiếm thuật ngàn dặm

Đạo trường Thu Thủy Sơn yên tĩnh dị thường.
Các đệ tử đứng xem trò vui đều trợn mắt há mồm nhìn đại sư huynh đại bại. Ngay cả bản thân Hoa Dận cũng không ngờ được mình bại triệt để như vậy. Hắn không phải thua ở đao pháp hay kỹ xảo, mà thua dưới lực lượng tuyệt đối.
“Ta thua rồi.” Hoa Dận gian nan nói.
Vu Chính Hải đáp: “Không dám giấu giếm, về phương diện khống chế tinh xảo thì ta không rành, nhị sư đệ hơn xa ta. Nếu giao thủ với hắn thì ngươi càng không có phần thắng. Còn nếu thực chiến… sợ là ngươi không đỡ nổi ba chiêu của ta.”
Hoa Dận câm nín.
Thắng cũng đã thắng rồi, sao còn phải trào phúng người ta? Thiệt là khó chịu.
“Thụ giáo.” Hoa Dận xoay người đi về phía các đồng môn, sắc mặt có vẻ khó coi.
Đao cương trong tay Vu Chính Hải tiêu tán, Bích Ngọc Đao bay trở về bên hông.
Ngu Thượng Nhung nói: “Đừng ảo não, xưa nay đại sư huynh của ta đều nói chuyện ngay thẳng như thế.”
Nói xong, thân ảnh Ngu Thượng Nhung như tơ liễu đáp xuống giữa sân, Trường Sinh Kiếm bay ra khỏi vỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Ngu Thượng Nhung nhìn về phía nhị đệ tử Lương Ngự Phong của Thu Thủy Sơn:
“Chỉ mong ngươi có thể khiến kiếm này hài lòng.”
Lương Ngự Phong nhảy ra giữa sân nói: “Xin chỉ giáo.”
Vừa dứt lời, Ngu Thượng Nhung bước đi như bay, thân ảnh hoá làm ba ập tới trước mặt Lương Ngự Phong khiến hắn sinh ra cảm giác mông lung.
Lương Ngự Phong cười nói: “Loại kiếm thuật này không làm gì được ta!” Hắn nghênh đón, dùng kiếm va chạm.
Tốc độ huy kiếm của Ngu Thượng Nhung nhanh đến cực hạn, kiếm cương hoá thành cuồng phong mưa rào đâm thẳng tới. Khi Lương Ngự Phong vừa mới thi triển chiêu thức chống đỡ đồng thời tìm cơ hội phản kích, bên tai hắn bỗng vang lên một tiếng ông rung động.
Pháp thân?
Sau lưng truyền đến cảm giác mát lạnh, có đạo kiếm cương đang đâm thẳng tới.
“Cái gì?” Lương Ngự Phong đạp đất xông lên, vội vàng xoay người nhìn lại nhưng chẳng thấy gì.
Mà lúc này đám đệ tử Thu Thủy Sơn đều đưa tay lên dụi mắt. “Đó là pháp thân sao?”
“Hình như vậy, nhưng chỉ xuất hiện trong một giây lát.”
“Chẳng lẽ là ảo giác?”
“Không đúng, đó là pháp thân Bách Kiếp Động Minh! Pháp thân này sao có thể luận bàn cùng nhị sư huynh?”
Quá nhanh nên không ai nhìn thấy rõ ràng. Tất cả mọi người cho là Ngu Thượng Nhung sẽ bay lên đánh một trận với Lương Ngự Phong, nhưng không ngờ Ngu Thượng Nhung lại không hề động, chỉ đứng yên bên dưới.
Lương Ngự Phong cau mày nhìn xuống. Đúng lúc này, trên không trung đồng loạt xuất hiện từng đạo kim sắc kiếm cương vây xung quanh Lương Ngự Phong.
Đám người trừng mắt nhìn, miệng há hốc: “Lực khống chế thật đáng sợ, xa như vậy mà cũng làm được?”
Đôi bên cách nhau trăm thước, nhưng Ngu Thượng Nhung vẫn thoải mái khống chế vô số kiếm cương tấn công đối thủ.
Phanh phanh phanh…
Lương Ngự Phong kinh ngạc, vội vàng huy kiếm đỡ đòn. “Ta không tin ngươi theo được ta!”
Vừa nói hắn vừa bay lên cao hơn. Khi lên cao đến ngàn mét, thân ảnh Lương Ngự Phong trở nên mơ hồ nhưng toàn bộ kim sắc kiếm cương lại vẫn truy kích tới, không hề chậm trễ một nhịp nào.
“Sao có thể?!”
Đám người thất thanh hô lên.
Ngu Thượng Nhung vẫn đứng yên tại chỗ, thần sắc thong dong mà chuyên chú nhìn lên bầu trời.
Lương Ngự Phong không thể chấp nhận được điều này. “Ta không tin!” Hắn lại bay lên cao hơn.
Lúc này, Trần Phu vẫn luôn lặng lẽ quan chiến rốt cuộc cũng lên tiếng: “Ngự kiếm chi thuật của người này không hề tầm thường.”
Lục Châu gật đầu: “Đồ nhi này của lão phu có kiếm thuật đăng phong tạo cực, ngự kiếm chi thuật này tuy còn thô ráp nhưng là do hắn tự mình sáng tạo ra.”
“Tự mình sáng tạo?” Trần Phu kinh ngạc, mà những người khác thì đã kinh hãi muốn rớt cằm.
Duy chỉ có Vu Chính Hải là lắc đầu nói: “Ta cũng đã tự sáng tạo đao pháp, chỉ là vừa rồi lười sử dụng mà thôi.”
Đám người câm nín.
Đâm tâm nha!
Vu Chính Hải có hơi hối hận vì lúc nãy không dùng mấy loại chiêu thức hoa lệ thế này, bởi vì tính hắn chỉ thích lưu loát gọn gàng, thắng cho mau lẹ bá khí.
Rốt cuộc để nhị sư đệ cướp hết danh tiếng.
Thường ngày nhị sư đệ rất là khiêm tốn, không thèm để ý mấy chuyện này, hôm nay ngọn gió nào thổi khiến hắn thay đổi phong cách rồi?
Trên không trung, kiếm cương càng lúc càng nhiều. Mặc kệ Lương Ngự Phong bay cao tới đâu thì kiếm cương vẫn có thể đuổi sát theo tới đó. Dần dần, vô số kiếm cương hoá thành trường long tấn công Lương Ngự Phong kịch liệt.
Thuật ngự kiếm mạnh mẽ bậc này đã khiến mọi người kinh ngạc đến ngây ngốc.
“Ta quyết không tin!”
Lương Ngự Phong sốt ruột muốn chiến thắng, lựa chọn bay đi thật xa, trong chớp mắt đã lao ra khỏi Thu Thủy Sơn.
“Nhị sư huynh?!” Đám đệ tử Thu Thủy Sơn hô lên, nhưng Lương Ngự Phong chẳng quan tâm đến bọn hắn.
Khoảng cách giữa đôi bên lúc này đã là vạn mét, nhưng kim sắc kiếm cương như trường long vẫn bám sát phía sau, không hề tán loạn dù chỉ một chút.
Lương Ngự Phong giận dữ càng lúc càng bay xa, đến khi cách Thu Thủy Sơn mười dặm mới quay đầu lại nhìn, sau đó trợn trừng mắt nhìn đám kiếm cương đang ập tới.
Khi bay đến cách năm mươi dặm, Lương Ngự Phong lại quay đầu, cắn răng nói: “Rốt cuộc cực hạn của ngươi là bao nhiêu?!”
Đến vị trí cách Thu Thủy Sơn một trăm dặm, thân thể Lương Ngự Phong đã cứng đờ, mí mắt giật giật. Hắn cảm thấy nếu chạy xa hơn nữa, cho dù kiếm cương có tiêu tán thì hắn cũng không có mặt mũi nào mà nhận mình thắng. Nhưng nếu kiếm cương không biến mất, vậy hắn sẽ thua không còn mặt mũi.
Có nên tiếp tục không?
Đúng lúc này, Trần Phu bỗng lên tiếng: “Trở về đi.”
“Sư phụ?”
“Ngự kiếm chi thuật của kẻ này có thể đạt tới ngàn dặm, ngươi còn muốn tiếp tục sao?” Trần Phu nói.
“Ngàn… ngàn dặm?!” Lương Ngự Phong và đám người Thu Thủy Sơn kinh hô.
Trần Phu thấy Lương Ngự Phong vẫn lăng không chưa chịu quay về, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Còn chưa đủ mất mặt sao?”
Kim sắc kiếm cương xung quanh Lương Ngự Phong bỗng bay vút lên chân trời, toàn bộ kiếm cương từ một hoá hai, từ hai hoá bốn, biến thành vô số kiếm cương rợp trời. Đoàn kiếm cương bay vòng quanh các ngọn sơn phong xung quanh, bay xuyên qua rừng rậm rồi trở về Thu Thủy Sơn mà không chạm đến một thân cây ngọn cỏ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận