Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 698

Trong doanh địa Nhu Lợi, đám tu hành giả ngồi quanh lửa trại uống rượu ăn thịt, không hề có vẻ gì là muốn tấn công Lương Châu.
Tạp La Nhĩ bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên thiên không.
“Tạp Lan… rất nhanh thôi ta sẽ báo thù cho đệ.” Trong mắt Tạp La Nhĩ loé lên hàn quang.
Ban đêm, trong rừng rất yên tĩnh.
Bay liên tục cả ngày, Ngu Thượng Nhung dự định dừng lại nghỉ ngơi một lát.
Cát Lượng biểu hiện quá tốt vượt xa tưởng tượng của Ngu Thượng Nhung. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là Cát Lượng có thể bay ngang qua lạch trời.
Lạch trời là một hẻm núi nằm giữa Đại Viêm và Tây Vực, cao ngất chìm trong mây mù. Muốn vượt qua lạch trời cần phải có tu vi cực cao hoặc có phi liễn hộ tống. Xung quanh lạch trời quanh năm đều có rất nhiều binh sĩ tuần tra đề phòng dị tộc xâm lấn, người bình thường rất khó có thể vượt qua.
Sau khi Thần Đô đại loạn, đội quân của Ngụy Trác Ngôn rút đi khiến nơi này có vẻ quạnh quẽ hơn rất nhiều.
Ngu Thượng Nhung nhìn về phía lạch trời, ngoại trừ những vì sao đêm thì không thấy gì nữa.
Hắn lại nhìn về phía Vu Chính Hải đang nằm tựa người vào một gốc cây, hai mắt nhắm nghiền, khẽ hỏi:
“Huynh thống hận Lâu Lan như vậy, sao không nhân lúc U Minh Giáo mạnh mẽ nhất mà đánh hạ bọn hắn? Đến Thần Đô huynh cũng đánh được kia mà.”
Vu Chính Hải không có trả lời, cũng không cách nào trả lời.
“Trước kia khi ta, huynh cùng sư phụ hỗn chiến, cuối cùng chúng ta bị đánh bại… Sau khi sư phụ rời đi, nếu lúc đó ta không đánh huynh một chưởng cuối cùng, có phải huynh sẽ không bị Lưu Thương đánh lén hay không?”
“Cho nên… một mạng đó của huynh nên tính lên đầu ta mới đúng.”
“Nhưng ta không hề hối hận vì đã đánh ra một chưởng kia.”
“Ân oán giữa người Quân Tử Quốc và tộc Vô Khải kỳ thực không nên để thế hệ của chúng ta gánh vác, huynh thấy sao?”
Trong rừng cây yên tĩnh chỉ có một mình Ngu Thượng Nhung đang không ngừng thầm thì trò chuyện cùng một người hôn mê bất tỉnh.
“Người Lâu Lan lấy đi một mạng của huynh, vậy ta bắt bọn hắn trả mạng lại… Chúng ta sẽ không còn nợ gì nhau nữa, huynh thấy sao?”
“Huynh không trả lời, ta xem như huynh ngầm đồng ý.”
Ngu Thượng Nhung không tiếp tục nói chuyện. Ngựa Cát Lượng hí lên một tiếng xem như đáp lời.
Ngu Thượng Nhung chú ý thấy khí tức sinh mệnh của Vu Chính Hải đang yếu dần đi, bèn lấy Trường Sinh Kiếm ra. Mấy đạo hồng quang từ thanh kiếm bay ra dung nhập vào người Vu Chính Hải.
“Phương pháp kéo dài tính mạng này có thể sẽ khiến cả hai chúng ta cùng chết.”
Nói xong lời này, Ngu Thượng Nhung lại nở nụ cười ấm áp. “Nhưng xem ra ông trời không muốn để chúng ta chết dễ dàng như thế.”
Ngón tay Ngu Thượng Nhung đột nhiên đẩy Trường Sinh Kiếm rời khỏi vỏ.
Vụt!
Trường Sinh Kiếm bay vọt về một hướng khác, đâm thẳng về phía rừng cây.
Phốc !
Kiếm xuyên thủng một tên tu hành giả nấp sau thân cây. Một tia năng lượng màu đỏ từ thi thể kẻ đó bay ra, bị Trường Sinh Kiếm hấp thu rồi bay trở về vỏ kiếm.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười như chưa có gì phát sinh. “Người thứ nhất.”
Hắn đứng lên, đỡ Vu Chính Hải lên lưng Cát Lượng rồi bay ra khỏi khu rừng.
Ngu Thượng Nhung vừa rời đi, phía sau một gốc cây khác có một người té phịch xuống đất, mồ hôi túa ra, không ngừng nuốt nước bọt:
“Đây chính là Kiếm Ma của Đại Viêm? Tướng quân Tạp La Nhĩ bảo chúng ta ngăn chặn người này sao? Phải nhanh chóng gửi phi thư mới được!”
Hắn vừa nói xong, từ trên đầu đột nhiên truyền tới một giọng nói: “Bằng hữu.”
“Thật xin lỗi, ngươi không gửi phi thư được rồi.”
Khi hắn ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng đã bị kiếm cương Trường Sinh Kiếm đâm thủng lỗ chỗ.
Xoẹt!
“Người thứ hai.”
Ngu Thượng Nhung thu kiếm, bay trở về lưng Cát Lượng rồi hai người một ngựa bay về phía lạch trời.
Lạch trời ngăn cách Đại Viêm và Tây Vực là một dãy sơn mạch kéo dài vạn dặm cao ngất trong mây. Vì độ cao đặc thù này mà rất nhiều tu hành giả đã phải chùn bước.
Đa số tu hành giả muốn đến Tây Vực đều phải đi đường vòng, tuy nhiên đường sá xa xôi tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Lúc trước khi Ngu Thượng Nhung trở về Tiểu Hàm Sơn, với tu vi bát diệp mà cũng phải mất gần năm ngày mới đến được Huân Hoa Mộ địa.
Đi đường vòng đương nhiên không thể, tính mệnh của Vu Chính Hải đang gặp nguy sớm tối. Cũng may Ngu Thượng Nhung có ngựa Cát Lượng.
Cát Lượng trời sinh rất hợp với Ngu Thượng Nhung, bất kể hắn muốn làm gì Cát Lượng đều có thể ngay lập tức lĩnh hội được ý hắn. Ngu Thượng Nhung bay lên thật cao.
Tu hành giả thông thường không thể bay cao đến mức này. Khi lên đến một độ cao nhất định, nguyên khí không thể duy trì nhịp thở cho tu hành giả nữa, nếu không hạ xuống sẽ bị chết ngạt, vì thế sau này tu hành giả không còn dám tuỳ ý bay lên cao nữa.
Lạch trời không cao tới cực hạn. Khi Cát Lượng bay được nửa đường, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm mạnh, không khí trở nên lạnh buốt thấu xương, gió tuyết thổi ập vào mặt.
Ngu Thượng Nhung gọi ra cương khí hộ thể bao phủ Cát Lượng và Vu Chính Hải.
“Ta nghe lão tứ gọi ngươi là Cát Lượng… Ngươi rất hợp ý ta, nếu có thể thì sau này đi theo ta nhé, ngươi thấy sao?”
Vừa bay lên cao Ngu Thượng Nhung vừa nói.
Hí !
Cát Lượng đạp bước trên mây, đáp lại một tiếng.
“Rất tốt.”
Cát Lượng thở phì phò.
“Về phía sư phụ thì không cần lo lắng. Lão nhân gia người có rất nhiều toạ kỵ, thiếu ngươi cũng chẳng sao.” Ngu Thượng Nhung nói.
Lúc này, gió tuyết thổi tới càng lúc càng mãnh liệt, Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Theo ta…”
Mũi chân điểm nhẹ lên lưng Cát Lượng, Ngu Thượng Nhung bay ngang người, pháp thân mở ra. Ông!
Một toà pháp thân không kim liên xuất hiện ngăn trở toàn bộ gió tuyết. Toà pháp thân cao đến chín trượng.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu thở dài. “Trong trường hợp này thì có kim liên vẫn tốt hơn…”
Tuy vậy sắc mặt hắn vẫn thong dong, lách mình tiến vào bên trong pháp thân. Pháp thân toả kim quang lóng lánh bay vọt về phía điểm cao nhất trên lạch trời.
Quân đồn trú Tây Vực và các bách tính đang lên núi tìm thức ăn đồng loạt dừng mọi động tác, ngẩng đầu nhìn lên thiên không. Lạch trời vốn tối đen đột nhiên xuất hiện một vệt sáng như đèn khổng minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận