Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1393

Đúng như Lục Châu dự liệu.
Lý Vân Tranh và văn võ bá quan đang sứt đầu mẻ trán vô cùng, vừa phải xử lý hậu quả tại tứ đạo, vừa phải trấn an bách tính, trùng kiến các loại công trình kiến trúc… Tư Vô Nhai vừa trở về đã bị Lý Vân Tranh lôi kéo đi mất.
Lo lắng hung thú có khả năng sẽ quay lại tấn công thành trì, tu hành giả Bạch Tháp không hề rời đi, mà nhóm người Ma Thiên Các vẫn tiếp tục phân chia toạ trấn tứ đạo.
Chạng vạng tối, tại Dưỡng Sinh điện.
Tiêu Vân Hoà từ miệng Mạnh Trường Đông biết được việc này, không khỏi thở dài.
“Nếu biết Đại Đường sẽ gặp tai kiếp này, ngày ấy ta đã không rời đi.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Gia Cát Lượng cũng có lúc sai lầm. Giờ nói việc này chẳng có ý nghĩa.”
“Gia Cát Lượng?”
Lục Châu đổi đề tài: “Lão phu nghe nói ngươi có ba phần Lam Thuỷ Tinh, là thật sao?”
Tiêu Vân Hoà kinh ngạc nói: “Lục huynh đang tìm Lam Thuỷ Tinh?”
“Đúng vậy.”
Tiêu Vân Hoà thở dài đáp: “Ba phần Lam Thuỷ Tinh này ta tốn mười năm mới tìm được, chỉ một phần trong số đó có khí tức Thái Hư. Ta đã nghĩ cách thu lấy khí tức Thái Hư, nhưng vẫn không thể khôi phục Mệnh Cung. Nếu Lục huynh cần, ta sẽ tặng cho huynh ngay.”
“Để báo đáp, lão phu có thể thi triển đại thần thông trị liệu Mệnh Cung cho ngươi.” Lục Châu nói.
Tiêu Vân Hoà vô cùng mừng rỡ: “Thật chứ?”
“Lừa ngươi làm gì? Chỉ là ngươi đã khôi phục tới mười Mệnh Cách, thủ đoạn trị liệu chưa chắc có hiệu quả cao.”
“Lục huynh ra tay là ta đã thoả mãn lắm rồi. Ta đi lấy Lam Thuỷ Tinh đây.”
Nói xong, Tiêu Vân Hoà không kịp chờ đợi, lập tức bay ra khỏi Dưỡng Sinh điện.
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Nhìn lại bảng nhiệm vụ của Đoan Mộc Sinh vẫn còn nguyên không chút động tĩnh, Lục Châu thở dài một tiếng, sau đó tính toán điểm công đức.
Điểm công đức: 446.760 điểm.
Tuổi thọ còn lại: 1.861.302 ngày, tương đương 5.099 năm, tuổi thọ nghịch chuyển: 600 năm.
Đạo cụ: 1 thẻ Một Kích Chí Mạng, 133 thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng bị động, Thái Hư Kính, 2 Thẻ Dịch Dung, 4 Thẻ Phân Giả.
Ngoài điểm công đức và tuổi thọ ra thì át chủ bài đã ít đến đáng thương.
Cũng may có Lam Hi Hoà phối hợp, một chiêu lực lượng Mệnh Quan kia đã thanh lý hơn một nửa kẻ địch, nếu không rất khó thu được nhiều điểm công đức như vậy.
Một tấm Một Kích Chí Mạng cuối cùng là Lục Châu mua để chuẩn bị đối phó Lục Ngô.
Không chú ý đến điểm công đức nữa, Lục Châu cấp tốc lĩnh hội Thiên thư.
Hai ngày sau, Thái Huyền chi lực đã khôi phục hoàn toàn, Lục Châu lệnh cho người mang Mệnh Cách Chi Tâm của tam đại thú vương đến.
Lại quan sát Đoan Mộc Sinh lần nữa, vẫn là một vùng tăm tối, Lục Châu đột nhiên nghĩ đến. “Chẳng lẽ hắn còn đang hôn mê?”
Càng nghĩ càng thấy rất hợp lý.
Lục Ngô là hung thú có trí tuệ không thua gì nhân loại, nếu nó muốn cướp hạt giống Thái Hư thì sẽ không lập tức giết chết Đoan Mộc Sinh, mà càng phải nghĩ cách cứu sống hắn trước. Đoan Mộc Sinh mà chết, hạt giống Thái Hư cũng sẽ bị tổn hại.
Lúc trước khi Liên Tinh muốn thu hoạch khí tức Thái Hư của Chiêu Nguyệt cũng chỉ có thể hấp thu từng chút một.
Hiện tại Lục Châu có bốn phần Lam Thuỷ Tinh, cộng thêm ba phần của Tiêu Vân Hoà nữa là bảy phần. Hai phần còn lại, không biết lão tứ đã tìm được chưa.
Xem thử xem hắn làm việc đến đâu rồi. Lục Châu sử dụng thiên nhãn thần thông.
Khò khò.
Khò khò.
Lục Châu nhướng mày. Lại là đang ngủ.
Lão tứ suốt ngày cứ ngủ là thế nào?
Vừa định quát lớn nhưng nghĩ lại không cần thiết phải tiêu hao quá nhiều Thái Huyền chi lực, Lục Châu bèn thôi.
Hẳn là Minh Thế Nhân đang tu luyện Thanh Mộc Tâm Pháp. Lục Châu chuẩn bị thu hồi thần thông thì đột nhiên tiếng chó sủa dồn dập vang lên.
Soạt.
Minh Thế Nhân xông ra khỏi đám dây leo thanh mộc, lơ lửng giữa không trung rồi nhìn Cùng Kỳ: “Có người?”
Gâu gâu gâu.
Minh Thế Nhân sửa sang lại trường bào, nhìn xuống dưới núi nhưng chẳng thấy ai xuất hiện.
“Đừng sủa nữa, nửa năm nữa ta sẽ trở về phục mệnh với sư phụ. Lam Thuỷ Tinh này đâu có dễ tìm, ta phải mất cả tháng mới tìm được đó. Nhưng sau khi trở về phải nói là mất nửa năm mới được, chúng ta cực khổ vô cùng, bị người vây đánh, trọng thương blah blah… Đúng, cứ như vậy.”
Gâu gâu gâu…
Cùng Kỳ liên tục sủa vang.
“Mà tình huống bên này nhất định phải báo cáo cho sư phụ biết mới được. Quá bi thảm, vu sư bên này thật cường đại, đại sư huynh và sư phụ ghét nhất chính là vu sư.”
Gâu gâu gâu.
“Ngươi đồng ý thì tốt, qua mấy ngày nữa ta sẽ tìm một tên vu sư tới mát xa cho ngươi.”
Vừa nói Minh Thế Nhân vừa vươn vai ngáp một cái. Hắn vừa định tìm một chỗ để phơi năng thì bên hông chợt truyền tới động tĩnh.
Hả?
Minh Thế Nhân lấy phù chỉ ra thiêu đốt.
Hình ảnh của Mạnh Trường Đông xuất hiện.
“Các chủ có lệnh, mời tứ tiên sinh lập tức trở về.” Mạnh Trường Đông khom người nói.
Minh Thế Nhân gãi đầu: “Gấp cái gì, ta còn chưa tìm được Lam Thuỷ Tinh mà, chờ thêm một thời gian đi.”
Mạnh Trường Đông nói: “Tứ tiên sinh, ta chỉ phụ trách truyền đạt mệnh lệnh. Ngài cứ xem đó mà làm…”
“Ê ê, đừng ngắt, đừng nha…”
Hình ảnh vẫn gián đoạn.
Minh Thế Nhân quay đầu trừng mắt nhìn Cùng Kỳ đang lè lè lưỡi, bi thảm nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, thời gian khoái hoạt của chúng ta chấm dứt rồi…”
Gâu gâu gâu!
Lục Châu phất tay, thần thông gián đoạn.
Vừa rồi hắn đã lệnh cho Mạnh Trường Đông truyền đạt mệnh lệnh. Nghiệt đồ này, không quản hắn là hắn lại ham chơi biếng làm.
Giữa trưa, Lục Ly và Nhan Chân Lạc mang theo ba viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương trở về kinh đô.
“Các chủ, đây là Mệnh Cách Chi Tâm của tam đại thú vương.” Nhan Chân Lạc dâng chiếc túi lên đặt trước mặt Lục Châu.
Lục Châu khẽ gật đầu nhìn hai người: “Bị thương rồi?”
“Chỉ là một ít vết thương nhỏ, không có trở ngại.” Nhan Chân Lạc đáp.
Nói thì nói thế nhưng Lục Châu biết bọn họ ăn khổ không ít, bèn đẩy ra hai đoá lam liên trị liệu.
Hai người đều là lần đầu tiên được trị liệu bằng lam liên, vốn không ôm hy vọng gì, không ngờ thủ đoạn trị liệu thật kinh người, thương thế đã khôi phục được hơn một nửa.
“Đa tạ Các chủ!”
“Lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Hai người cung kính rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận