Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1383

Lục Châu nhàn nhạt nhìn về phía Đoan Mộc Sinh nằm trên boong tàu, đang thoi thóp không biết sống chết.
Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp cau mày nói: “Trẫm và Ma Thiên Các không oán không thù, vì sao ngươi cứ nhất định phải đối địch với trẫm?”
Lục Châu lắc đầu nói: “Lời này để lão phu nói mới đúng.”
“Ma Thiên Các ở xa tận kim liên, trẫm chỉ muốn lấy hồng liên, liên quan gì đến các ngươi?”
“Lão phu hỏi ngươi, hoàng đế Đại Đường là ai?”
“Tiểu tử Lý Vân Tranh?”
“Hắn là đồ tôn của lão phu, sao lão phú có thể ngồi yên mặc kệ?” Lục Châu nói.
Mục Nhĩ Thiếp đương nhiên biết những thứ này. Chỉ là hắn đã nói đến thế mà đối phương vẫn không thức thời.
“Đã vậy thì phải dùng tới nắm đấm thôi.”
Mục Nhĩ Thiếp vung tay, phía hậu phương xuất hiện một đám đông hắc bào tu hành giả. Toàn bộ người Hắc Diệu liên minh và Đại Viên vương đình đều đến.
Minh chủ Hắc Diệu liên minh Phiền Nhược Tri bay tới nói: “Bệ hạ.”
Mục Nhĩ Thiếp nói: “Lục các chủ, thú hoàng đã giá lâm, cho dù có Lam Hi Hoà giúp ngươi thì ngươi cũng không sống sót mà rời đi được.”
Lục Châu liếc mắt nhìn Phiền Nhược Tri:
“Ngươi nghĩ ngươi chống đỡ được mấy chiêu của lão phu?”
“Nếu chỉ có một mình ta, đương nhiên cam bái hạ phong, trong vòng mười chiêu tất bại. Lục các chủ, chúng ta có lập trường khác nhau, không cần nhiều lời vô ích.”
Lục Châu lại nói:
“Mục Nhĩ Thiếp, ngươi nghĩ xem con súc sinh chín đuôi này có thể chống đỡ được mấy chiêu của lão phu?”
Mí mắt Mục Nhĩ Thiếp giần giật. Lấy bọn hắn ra để nâng giá trị bản thân thì thôi đi, bây giờ đến Lục Ngô cũng không để vào mắt.
Lục Ngô đương nhiên có thể nghe hiểu lời Lục Châu nói, nó há mồm nói ra mấy âm tiết đơn giản: “Bò sát… nhỏ… yếu.”
Nhân loại thấy hung thú là súc sinh. Hung thú nhìn nhân loại cũng như bò sát.
Anh Chiêu run lẩy bẩy, toàn thân co lại không dám động đậy.
Lam Hi Hoà nói:
“Trí tuệ của nó không thấp, có thể bắt chước ngôn ngữ của nhân loại. Lục các chủ, ta đối phó Lục Ngô, ngươi đối phó Hắc Hoàng và đám người Phiền Nhược Tri đi.”
Kỳ thực Lục Châu càng muốn đối phó Lục Ngô hơn, cùng lắm chỉ tốn bốn tấm Một Kích Chí Mạng. Còn đám hắc liên tu hành giả người đông thế mạnh thật khó chơi… Cho dù có Thẻ Thái Huyền cũng chưa chắc xử lý được vì thời gian không đủ.
“Ngươi bảo vệ hồng liễn là được.”
Lục Châu điểm mũi chân phóng lên không trung, nhìn đám người Phiền Nhược Tri và Hắc Hoàng. “Ly Lực do ai dẫn tới?”
Hắn nhớ rõ khi quan sát tình hình Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận đã từng thấy một đạo hắc ảnh, người đó hẳn cũng đang ở chỗ này.
Một hắc bào tu hành giả ngẩng đầu nói: “Là ta, một trong ngũ hổ Hắc Diệu, Triết Biệt Ly.”
Lục Châu gật đầu: “Đồ nhi của lão phu vì ngăn cản Ly Lực mà tính mạng gặp nguy hiểm. Ngươi còn lời gì muốn nói?”
Triết Biệt Ly cảm giác được áp lực gia tăng mãnh liệt. Lúc này Phiền Nhược Tri giang tay nói:
“Triết Biệt Ly là tướng tài đắc lực của ta, nhiệm vụ ta giao cho hắn là đưa Ly Lực tới, không phải giết Đoan Mộc Sinh. Nhưng đồ đệ ngươi cứ khăng khăng đòi giết Ly Lực, ta còn có cách nào? Nếu không phải tại hắn làm chậm trễ kế hoạch thì lúc này chúng ta đã không rơi vào thế giằng co.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Ngươi thân là người đứng đầu Hắc Diệu liên minh, không quản lý tốt thuộc hạ, món nợ này nên tính lên người ngươi.”
“Nói thế cũng đúng, ta nhận. Vậy ta xin lỗi Lục các chủ nhé.” Phiền Nhược Tri vờ vịt chắp tay ra vẻ xin lỗi.
“Vậy thì ngươi hãy là người đầu tiên nhận lấy cái chết.” Trong tay Lục Châu xuất hiện một tấm Một Kích Chí Mạng bản cường hoá.
Ô !
Lục Ngô đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài. Đàn hung thú di động như thuỷ triều.
“Lục các chủ, đừng có phách lối quá.” Phiền Nhược Tri lui về phía sau, thầm nghĩ: Ngươi lợi hại thì sao, ta cũng không đối mặt ngươi, pháo hôi nhiều như vậy, xem ai hao tổn được ai.
Đàn hung thú lao về phía trước, không sợ sinh tử. Tu hành giả nhân loại thì thận trọng hơn nhiều, tập thể lùi về sau mấy bước.
Bọn hắn biết Lục các chủ cường đại, lúc này mà xông lên thì xác định là làm pháo hôi… Cho dù là Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp cũng không dám tuỳ tiện làm thế.
Phiền Nhược Tri lui về phía sau đàn hung thú, khoé miệng nhếch lên.
“Mười cái Hắc Tháp cũng không đông bằng tràng diện ngày hôm nay. Lục các chủ, mời ngài hưởng thụ cho thoả thích, ta không chơi cùng ngài được. Thú hoàng bảo vệ ta, ngài không giết nổi.”
Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp cũng lắc đầu thở dài:
“Lục các chủ, lúc trẫm tỏ ra lấy lòng là đã cho ngươi cơ hội. Nhưng bây giờ thế cục đã định, ngươi chẳng thể lật nổi trời!”
Nói xong Mục Nhĩ Thiếp cũng lui về sau.
Lục Châu không do dự nữa, bay lên cao hơn, để thân ảnh Phiền Nhược Tri và Mục Nhĩ Thiếp hiện rõ trong tầm mắt. Hắn trầm giọng nói:
“Phiền Nhược Tri, Mục Nhĩ Thiếp… nhận lấy cái chết.”
Tiếng như kinh lôi.
Một Kích Chí Mạng bản cường hoá có hai cách sử dụng. Một là lấy đi một Mệnh Cách của năm mục tiêu, hai là trực tiếp lấy mạng một mục tiêu tám Mệnh Cách.
Chưởng ấn Hạo Nhiên Thiên Cương mang theo kim quang lóng lánh bay về phía trước, hung thú bốn phía cũng cùng lúc này nhào tới.
Phanh !
Chưởng ấn một đường bay tới càn quét mọi vật cản. Phàm là hung thú có ý đồ ngăn cản chưởng ấn đều bị Hạo Nhiên Thiên Cương đập thành thịt vụn, từ trên trời rơi xuống.
“Ngăn hắn lại!” Phiền Nhược Tri hô to, cấp tốc bay lùi về sau.
Tốc độ của chưởng ấn lại nhanh lên gấp bội, hung thú xung quanh không cách nào cản nổi.
Mục Nhĩ Thiếp bay về một phía khác, vung tay đánh ra mấy đạo quyền cương. Quyền cương đập vào chưởng ấn, không tạo ra chút tác dụng gì.
Phiền Nhược Tri phát hiện chưởng ấn Hạo Nhiên Thiên Cương tựa như có mắt, gắt gao đuổi theo sau lưng hắn mà không hung thú nào ngăn cản được.
Hắn hốt hoảng rồi!
Phiền Nhược Tri lập tức thay đổi phương hướng, nào ngờ Hạo Nhiên Thiên Cương cũng đổi hướng đuổi theo, nhanh như thiểm điện đánh tới.
Hắn điên cuồng tung chưởng ngăn cản. Phanh phanh phanh!
Không có tác dụng.
“Chưởng ấn này thật tà môn, mau tránh!” Có người kinh hô.
Đúng lúc này, chưởng ấn từ một hoá năm! Ông !
Bạn cần đăng nhập để bình luận