Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 235: Chi viện từ trong cung

Trong tu hành giới cũng có các tu hành giả am hiểu việc tu luyện nhiều loại công pháp, trong số đó cũng có rất nhiều thiên tài.
Nhưng chân chính cảm ngộ được tuyệt kỹ của từng loại thì chỉ rải rác trên đầu ngón tay.
Người có thể đơn giản tự nhiên thi triển ra Từ Hàng Phổ Độ như Lục Châu rất hiếm thấy. Ai lại nhàn rỗi không biết làm gì mà đi chuyên tu một môn công pháp trị liệu cơ chứ?
Một lát sau.
Quang mang màu xanh nước biển dần dần biến mất.
Sắc mặt Phan Trọng dần dần trở nên bình thản… Hô hấp cũng đều đặn hơn trước rất nhiều.
Lãnh La nói: “Tuy hiệu quả trị liệu của Từ Hàng Phổ Độ không tệ, thế nhưng… có thể phát huy ra công hiệu bậc này thì vô cùng hiếm thấy.”
Suốt chặng đường đi, Lãnh La đã vỗ mông ngựa không ít lần.
Đương nhiên lời hắn nói đều là thật.
Lục Châu thu tay lại.
Trị liệu kết thúc.
Trên gương mặt già nua của Phan Ly Thiên biểu lộ vừa sợ hãi vừa vui mừng, sau đó hắn bình tĩnh lại nói: “Đa tạ.”
Ánh mắt Lục Châu khẽ nhìn về phía Phan Ly Thiên.
Độ trung thành tăng 5%.
Tuy hắn xuất thân từ Tịnh Minh Đạo nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không thèm để ý đến sự tồn vong của Tịnh Minh Đạo.
Xem như đây là đại thu hoạch ngoài ý muốn.
Dù sao Phan Ly Thiên cũng là đệ nhất cao thủ của Tịnh Minh Đạo, ngang tầm với Lãnh La.
Đúng lúc này, Lục Châu nghe được thanh âm thông báo của Hệ thống, hắn thu được một tên bộ hạ nên được ban thưởng 2.000 điểm công đức, bộ hạ thuộc loại khó khống chế.
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Đợt này được lời không ít, vẻn vẹn chỉ tốn một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng và một tấm Tuyệt Địa Liệu Thương.
“Mang hắn về Kim Đình Sơn.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Chiêu Nguyệt vung tay, cương khí vờn quanh bao bọc lấy Phan Trọng bay về trong Xuyên Vân phi liễn.
Phan Ly Thiên ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn phi liễn… Bây giờ làm sao mà lên?
Với thân phận và địa vị bây giờ, chủ động mở miệng nhờ có vẻ hơi mất mặt.
Lúc này, từ đằng xa chợt truyền đến một tiếng cười đầy vẻ lưu manh.
Lãnh La nói: “Hẳn là chi viện từ trong cung đã tới.”
“Mặc kệ, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu.” Tiểu Diên Nhi lấy Phạm Thiên Lăng ra.
Phạm Thiên Lăng đỏ rực phiêu đãng trong không trung khiến Phan Ly Thiên nhìn mà hoa cả mắt, thầm nghĩ lão hủ đâu có uống nhiều đâu nhỉ…
Ngay sau đó, tiếng cười lưu manh kia lại vang lên lần nữa.
Rõ ràng mang theo ý vị mê hoặc.
“Sư phụ, cẩn thận có cạm bẫy.” Tiểu Diên Nhi đứng che trước người Lục Châu.
“Không sao.”
Lục Châu chắp tay đi về phía Đông bờ hồ.
Lãnh La và Phan Ly Thiên không biết có nên theo sau hay không, dù sao hai người đều là lão gia hoả không có sức chiến đấu. Lãnh La còn đỡ, thương thế đã khôi phục được một nửa, tu vi khôi phục hai thành. Còn Phan Ly Thiên thì xác định là một phế vật chỉ biết vướng tay vướng chân.
Tiểu Diên Nhi không thèm quan tâm bọn họ mà nhảy chân sáo đi theo sư phụ.
Dưới gầm trời này còn nơi nào an toàn hơn là bên cạnh sư phụ sao?
Lãnh La cười nói: “… Nếu ngươi sợ hãi thì đứng đây chờ đi.”
“Thật buồn cười, nếu lão hủ sợ hãi thì còn một mình đến Ma Thiên Các làm gì.” Phan Ly Thiên đáp.
Hai người nhìn nhau rồi đồng thời đi về phía bờ đông Sấu Tây Hồ.
Bốn người đi trong biệt uyển đổ nát.
Đoan Mộc Sinh đứng trên Xuyên Vân phi liễn nhìn thấy cảnh này cũng không biết có nên đi theo không.
Hắn điều khiển phi liễn không quá thuần thục, bảo hắn bay về phương nào thì còn được, nhưng bảo điều khiển phi liễn bay theo sau lưng sư phụ thì rất bất tiện.
Ngẫm nghĩ một chút, Đoan Mộc Sinh quyết định đứng tại chỗ chờ.
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi đi ở phía trước… Đi hết đoạn hành lang dài dằng dặc rốt cuộc hai người cũng nhìn thấy bóng dáng một thanh niên tay ôm trường kiếm đứng tựa vào hàng rào, chân rung đùi trông hết sức lông bông.
Thanh niên ngẩng đầu nhìn về phía hai người, lại cất tiếng cười đầy lưu manh.
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái. “Tên mặt dày.”
Thanh niên này chính là Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm chắp tay với Lục Châu. “Xem ra phi thư của vãn bối đã truyền đi thuận lợi, nếu không đã không gặp được lão tiền bối ở đây.”
Lục Châu nghi hoặc nhìn Giang Ái Kiếm.
“Sao ngươi biết được Mạc Khí đang ở đây?”
Giang Ái Kiếm đứng thẳng người lên hồi đáp: “Chuyện này cũng khá đơn giản, ta ngăn phi thư của Mạc Khí lại. Hắn đã gửi phi thư đi khắp nơi cầu viện binh, nhưng người có thể cứu hắn cũng chỉ có mình Mạc Ly.”
Lục Châu khẽ gật đầu.
Lúc này Lãnh La và Phan Ly Thiên cũng đi tới.
Giang Ái Kiếm nhìn hai người đánh giá rồi nói: “Hoa trưởng lão, xin chào xin chào.”
Hắn bước lên tóm lấy tay Phan Ly Thiên không ngừng chào hỏi.
Phan Ly Thiên: “? ? ?”
Ánh mắt Giang Ái Kiếm chuyển từ người Phan Ly Thiên sang Lãnh La: “Người đứng đầu hắc kỵ, Phạm đại nhân! Xin chào xin chào.”
“Cút.”
Giang Ái Kiếm vội vàng lui lại một bước đến bên cạnh Phan Ly Thiên, khẽ lầm bầm: “Vẫn là Hoa trưởng lão bình dị gần gũi…”
Phan Ly Thiên không nhịn được nữa bèn đạp hắn một cước.
“Đồ hỗn trướng từ đâu đến thế này!”
Vẻ mặt Giang Ái Kiếm ngơ ngáo chả hiểu gì.
Ta mẹ nó có hảo ý chào hỏi các ngươi, các ngươi đáp lễ như thế đấy à?
“Hắn là ông nội của Phan Trọng, đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo.” Tiểu Diên Nhi nghiêm túc giới thiệu.
Giang Ái Kiếm gãi gãi đầu, có vẻ giật mình nhìn Phan Ly Thiên.
“Ông nội?”
“Cút.” Phan Ly Thiên quát.
Nghe nói đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo đã rời khỏi tông môn từ rất lâu về trước, biến mất cả trăm năm, không ai biết hắn đi đâu… Không ngờ bây giờ lại xuất hiện tại Ma Thiên Các.
Giang Ái Kiếm âm thầm suy tư, đại lão cỡ này tuy không bằng tổ sư gia Ma Thiên Các nhưng cũng không phải là người dễ trêu.
Ừ, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn… mạng nhỏ quan trọng.
“Là ta có mắt không thấy thái sơn… Nể mặt ta đã cứu Phan Trọng, xin đừng chấp nhặt với ta nha.” Giang Ái Kiếm nói.
Lục Châu xoay đầu lại nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Giang Ái Kiếm. “Là ngươi cứu Phan Trọng?”
Giang Ái Kiếm hất tóc, tự luyến nói: “Nếu không nhờ ta nhanh tay nhanh mắt cứu hắn thì hắn đã chết từ sớm… Chỉ là Thần Đình cảnh lại muốn đánh lén Mạc Khí, đúng là không biết tự lượng sức.”
Phan Ly Thiên nghe lời này lại không hề tức giận, ngược lại còn khẽ chắp tay đa tạ Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm phất phất tay, cười nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là chuyện nhỏ.”
Lục Châu nói: “Nói như vậy thì bản toạ phải tạ ơn ngươi rồi?”
Giang Ái Kiếm vội vàng xua tay: “Không không không… không cần phải cảm tạ, dù sao giữa chúng ta cũng là quan hệ hợp tác mà.”
Giọng điệu này của lão ma đầu vừa nghe đã khiến hắn sợ hãi.
Lãnh La bỗng nói: “Vừa rồi ngươi đứng một bên nhìn lén, tại sao không ra hỗ trợ?”
Giang Ái Kiếm đáp: “Đây chính là Mê Ly Đại Trận đó, một khi hoàn toàn phát động thì vô cùng hung hiểm. Hơn nữa tên nhãi nhép như ta sao có thể đối phó nổi với loại cao thủ như Mạc Khí? Ta dẫn dụ mọi người đến đây là để nói với mọi người, mau đi đi, đừng đợi tới lúc người trong cung đến, sẽ muộn mất.”
“Không phải ngươi đã ngăn phi thư của Mạc Khí lại rồi sao?”
“Người ta gửi phi thư nhiều lần, đâu phải lần nào ta cũng ngăn được đâu.”
Mọi người cạn lời không còn gì để nói.
Đúng lúc này, từ phương xa một đội nhân mã rầm rập chạy đến.
Lãnh La và Phan Ly Thiên đều nhìn sang.
Mặt đất khẽ rung động.
Mặt hồ cũng xuất hiện gợn sóng.
Giang Ái Kiếm không có vẻ gì là sợ hãi, đứng tựa người vào hàng rào.
Theo lẽ thường thì cái tên này hẳn phải là người đầu tiên biến mất mới đúng.
“Chi viện trong cung đến rồi đó, mọi người có sợ không?” Giang Ái Kiếm nói.
Phan Ly Thiên liếc nhìn Lãnh La. “Hỏi ngươi đó.”
Lãnh La thờ ơ không thèm đáp.
Mấy trăm binh mã rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Người đi đầu là một cẩm y nữ tử.
Đằng sau lưng nàng có bốn nam tử mặc khôi giáp.
Từ khí tức do bọn họ phát ra có thể nhận thấy tu vi những người này không hề kém.
Lãnh La và Phan Ly Thiên tỏ vẻ trấn định.
Hai người quay đầu nhìn sang Lục Châu. Cũng may còn có lão ma đầu này trấn tràng… nếu không thì bọn hắn chỉ có thể chạy trối chết.
Không bao lâu sau, mấy trăm binh mã cũng dừng lại.
Hây !
Nữ tử đi đầu nhảy xuống lưng ngựa, nàng sửa sang lại làn váy rồi ưu nhã đi từng bước về phía bọn họ.
Có lẽ do có quen biết từ trước, khi đi ngang người Giang Ái Kiếm nàng khẽ khom người chào hỏi hắn rồi mới hành lễ với Lục Châu.
“Cẩm Y tham kiến lão tiền bối.”
Tiểu Diên Nhi cười nói: “Tỷ tới rồi.”
Lãnh La và Phan Ly Thiên lại trưng ra vẻ mặt ngáo ngơ.
Ma Thiên Các từ bao giờ lại cấu kết với triều đình rồi?
Hai người bọn họ không hề biết trong trận chiến ở An Dương thành Lục Châu có ơn cứu mạng với Lý Cẩm Y, thế nên việc Lý Cẩm Y hành lễ với hắn là chuyện đương nhiên.
Lục Châu vuốt râu hỏi: “Đến chi viện Mạc Khí à?”
Lý Cẩm Y xấu hổ đáp: “Cẩm Y chỉ là phụng mệnh làm việc, phàm là những người đến gần biệt uyển Sấu Tây Hồ đều giết chết không luận tội… Lão tiền bối có ơn với Cẩm Y, sao Cẩm Y có thể vong ân phụ nghĩa. Mời lão tiền bối rời khỏi Sấu Tây Hồ, tất cả những thứ ở đây Cẩm Y sẽ tự mình xử lý sạch sẽ.”
Có ơn?
Phan Ly Thiên nhịn không được ho khan hai tiếng, trong lòng bỗng dưng sinh ra tia hoài nghi, có phải mình đến lộn chỗ rồi không?
Lý Cẩm Y tiếp tục nói: “Trong cung còn gửi một đoàn chi viện khác, đoán chừng cũng sắp đến đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận