Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1370

Một đạo chưởng ấn phá không bay về phía chân trời, tiến vào trong mây mù.
Hổ Giao ẩn thân trên tầng mây, thân ảnh khi ẩn khi hiện.
Chưởng ấn kia vô cùng nhỏ yếu, nhỏ yếu đến mức có thể xem như không có.
Tất cả mọi người đều nhìn Lục các chủ với vẻ khó hiểu. Tướng thủ thành nhịn không được, lên tiếng nhắc nhở: “Lục các chủ, đây là thú vương đó…”
Đại ý là, ngài nghiêm túc chút được không? Đừng gãi ngứa cho nó chớ!
Hắn vừa dứt lời !
Trên tầng mây bỗng truyền đến tiếng nổ vang.
Ầm!
Cùng với tiếng vang như kinh lôi còn có tiếng gào thét tê tâm liệt phế.
“Ngao ngao ngao !”
Đám người ngẩng đầu, nhìn thấy con Hổ Giao đang không ngừng vặn vẹo thân thể dài trăm trượng của nó.
Tiếng kêu thảm thiết chấn động màng nhĩ tất cả mọi người, toàn bộ đàn hải thú đều dừng chân, ngẩng đầu nhìn vua của bọn chúng.
Đám hải thú còn mộng bức hơn nhân loại nhiều.
Hổ Giao giãy giụa trên bầu trời tựa như vừa bị ném vào trong nồi sắt nung đỏ, điên cuồng vùng vẫy.
Tướng thủ thành, Chư Hồng Cộng, Triệu Hồng Phất và rất nhiều tu hành giả cùng binh sĩ thủ thành nghi hoặc nhìn nó.
Sau đó thân thể Hổ Giao bỗng cứng đờ, tựa như thời gian bị dừng lại, nó thẳng tắp rơi xuống mặt đất.
Oanh!
Thân thể dài trăm trượng nện xuống đàn hung thú dưới đất khiến vô số hung thú cấp thấp bị đánh nát bét.
Đám người nín thở, tròng mắt trừng lớn muốn rớt ra ngoài.
Chưởng ấn gãi ngứa kia cứ thế mà đánh chết Hổ Giao thật sao?
[Ting ! đánh giết Hổ Giao, thu hoạch được 8.000 điểm công đức.].
Mọi người đều lâm vào trạng thái mộng bức.
Chỉ có Triệu Hồng Phất là mở miệng nói: “Mọi người cẩn thận, mất đi thú vương, đám hung thú còn lại sẽ không thối lui mà ngược lại, càng thêm điên cuồng tấn công không chút cố kỵ. Hải thú bên trong Vô Tận Hải máu lạnh hơn chúng ta tưởng nhiều.”
Quả nhiên, đám hải thú còn lại bắt đầu điên cuồng đánh về phía thành trì. Chúng nó đạp lên thi thể của Hổ Giao, ầm ầm chạy tới.
Lục Châu cũng tiến về phía trước.
Đám người ngừng thở, chăm chú quan sát.
Đúng lúc này, Lục Châu gọi ra pháp thân. Toà pháp thân cao ngất vào trong mây mù, dưới chân là xích viêm kim liên thu hút ánh mắt mọi người.
“Đó là cái gì?”
“Không biết!”
Lục Châu không hề kiêng kỵ tiến vào giữa bầy thú.
“Hoả Nộ Kim Liên.”
Kim liên xoay tròn, từng đoá hoả diễm lượn vòng bay ra, lấy toà kim liên làm trung tâm, hoả diễm như vòng xoáy bắt đầu điên cuồng thu hoạch hung thú.
Xoẹt.
Xoẹt xoẹt.
Phàm là hung thú bị ngọn lửa của kim liên chạm vào đều bị xé thành hai nửa.
Hoả diễm kim liên tung bay đầy trời.
Lục Châu phóng thích toàn bộ lực lượng Mệnh Quan. Lực lượng Mệnh Quan có thể sử dụng hai lần đại chiêu, nhưng Lục Châu lựa chọn sử dụng hết trong một lần để tạo ra sát thương lớn nhất.
Hiệu quả khiến hắn rất hài lòng.
Thi thể đầy đất, đám hải thú hạch tâm đều bị đại chiêu thanh lý hơn một nửa, cho đến khi đoá hoả diễm kim liên cuối cùng chạm vào một con phi cầm, pháp thân mới biến mất. Phi cầm rơi thẳng vào ngọn núi thi thể hung thú.
Lục Châu hờ hững bay trở về tường thành.
Đến lúc này đám người vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh, mặt mũi ngơ ngác, mộng bức đến cực điểm.
Hồi lâu sau, tướng thủ thành mới tỉnh táo lại, hít sâu một hơi nói: “Đây… chính là năng lực của mười hai Mệnh Cách trở lên?”
“Ta… ta đoán là vậy.”
“Này… chỉ cần một mình lão nhân gia người… còn cần tới chúng ta làm gì?”
Nhưng Lục Châu không cho là vậy.
Hắn đã sử dụng hết đại chiêu, thẻ Một Kích Chí Mạng không thể dùng linh tinh, đương nhiên sẽ không xuất thủ nữa, bèn hờ hững nói:
“Đừng chậm trễ, hiện tại chỉ mới là bắt đầu. Việc còn lại giao cho các ngươi.”
Có đại lão toạ trấn, đám người lại dấy lên lòng tự tin, lập tức đồng thanh đáp:
“Vâng.”
Chư Hồng Cộng lướt về phía thi thể Hổ Giao. “Sư phụ, đồ nhi đi lấy Mệnh Cách Chi Tâm.”
Lục Châu gật đầu: “Cẩn thận người hắc liên giới.”
“Vâng.”
Lục Châu nói với Triệu Hồng Phất. “Đi.”
Triệu Hồng Phất giật mình minh bạch, gật đầu nói:
“Thuộc hạ nhất định dốc hết toàn lực, vì Các chủ đả thông phù văn thông đạo. Tiếp theo chúng ta đi đâu? Thuộc hạ rất muốn xem Các chủ tiếp tục đại triển thần uy.”
“Nghỉ ngơi.”
“A?”
Không phải nên thừa thắng xông lên, tiếp tục chém giết sao?
Triệu Hồng Phất gãi gãi đầu tỏ vẻ không hiểu.
Lục Châu khẽ gọi: “Bạch Trạch.”
Bạch Trạch đứng trên tường thành nghe được lệnh chủ nhân, đạp không bay tới chỗ Lục Châu.
Ngay khi Lục Châu vừa định rời đi tìm nơi nghỉ ngơi, Triệu Hồng Phất bỗng nói:
“Các chủ, ngài nhìn bên kia kìa.”
Từ phía chân trời đằng xa có một đoàn tu hành giả mặc hắc bào đông như châu chấu bay tới.
Đại quân hắc bào trông như một vệt đen trên bầu trời, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh nguyên khí rung động. Hắc sắc Tinh Bàn xuất hiện rồi lại biến mất.
Đại quân hắc liên rốt cuộc cũng đến, thậm chí còn không ngừng thi triển các chiêu thức diễu võ giương oai.
Trong khi đó, dưới mặt đất vẫn còn gần một nửa đàn hải thú, còn chưa kể đến đám hung thú ngoài dã ngoại…
Tâm tình mọi người lập tức chìm vào đáy cốc.
Bọn hắn thật sự muốn dồn hồng liên giới vào chỗ chết hay sao?
“Thiên Giới Bà Sa suất lĩnh đại quân hắc liên!” Triệu Hồng Phất nói.
Lục Châu không khỏi lắc đầu.
Đừng nói tới thú hoàng, đến cái bóng của Mục Nhĩ Thiếp còn không thấy đâu, át chủ bài không có, làm sao đối phó với đại quân này đây?
Không có Thái Huyền chi lực, không có Thẻ Thái Huyền, cũng không có Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong.
Ngay cả lực lượng Mệnh Quan cũng đã dùng hết.
Lục Châu cầm Tử Lưu Ly trên tay, xoay người bay về phía tháp lâu.
Đám tu hành giả nhao nhao lui về tường thành, trong mắt sợ hãi như lâm đại địch.
Mây đen hắc bào mang theo khí thế và áp lực khổng lồ từ từ ập tới.
Chư Hồng Cộng cầm Mệnh Cách Chi Tâm trong tay, ngẩng đầu nhìn lên không trung, lớn tiếng mắng:
“Lại là một đám gia hoả không biết tốt xấu tới tìm đường chết. Đừng lo lắng, sư phụ ta vô địch thiên hạ, nhất định có thể đánh cho bọn hắn phải kêu cha gọi mẹ.”
Lục Châu cạn lời.
Cái đồ khờ khạo này khi thông minh khiến người ta không kịp đề phòng, mà khi ngu xuẩn cũng trở tay không kịp. Chư Hồng Cộng đúng là sự kết hợp giữa trí tuệ và ngu xuẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận