Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1399

“Điệp Luyến Hoa?”
Chiêu này Lục Châu truyền cho nàng chỉ là một quyển bút ký, không ngờ nàng đã lĩnh ngộ được nhanh như vậy.
Hoa ấn tung bay không có quy luật, muốn tránh né rất khó, chỉ có thể miễn cưỡng hạ thấp người để tránh. Hồ điệp thỉnh thoảng lại giương cánh bay nhanh như thiểm điện, xuất kỳ bất ý, một chiêu Điệp Luyến Hoa tạo thành hiệu quả kinh người.
Đinh Linh là trưởng lão Bạch Tháp, nàng lui về sau mấy bước, cảm thấy mất mặt vì bị chiếm thế thượng phong, bèn gọi ra Tinh Bàn che chắn phía trước.
Phanh phanh phanh…
Điệp Luyến Hoa tiêu tán, Diệp Thiên Tâm bay lùi về sau, thân ảnh tựa như hồ điệp nhẹ nhàng đáp xuống.
“Được rồi.” Lam Hi Hoà mở miệng bảo dừng.
Đinh Linh đành phải dừng tay nói: “Thiên Giới Bà Sa hai Mệnh Cách… Tháp chủ, tu vi như vậy e rằng rất khó phục chúng. Ta không dám bất kính với Lục các chủ, nhưng cho dù chúng ta phục, sau này trung tầng, hạ tầng và người của Đại Minh tất sẽ có người nổi loạn. Mong Tháp chủ và Lục các chủ minh giám.”
Các trưởng lão khác cũng đồng thanh nói: “Mong Tháp chủ và Lục các chủ minh giám.”
Lục Châu nhàn nhạt mỉm cười, rốt cuộc mở miệng: “Ngươi tên Đinh Linh?”
Đinh Linh lập tức xoay người đáp: “Lục trưởng lão Đinh Linh bái kiến Lục các chủ.”
“Ngươi tiến vào Thiên Giới Bà Sa khi nào?” Lục Châu hỏi.
“Một ngàn năm trước.”
“Tu vi ngươi thế nào?”
“Chỉ có sáu Mệnh Cách… Khiến Lục các chủ chê cười rồi.”Đinh Linh ngại ngùng đáp.
Một người đứng bên cạnh nói bổ sung:
“Đinh Linh tuy chỉ có sáu Mệnh Cách nhưng nàng có thiên phú cao, chỉ trong ngàn năm đã đạt tới sáu Mệnh Cách, thế nên mới được Tháp chủ phá lệ bổ nhiệm chức trưởng lão, không bao lâu nữa sẽ vượt qua cả thẩm phán giả.”
Lục Châu không đáp lời mà nói với Diệp Thiên Tâm: “Diệp Thiên Tâm, ngươi đi theo vi sư tu hành bao nhiêu năm rồi?”
Diệp Thiên Tâm hồi đáp: “Đồ nhi học nghệ trên Ma Thiên Các tổng cộng bốn mươi lăm năm.”
Đám người xôn xao.
Lục Châu lại nói: “Ngươi tiến vào Thiên Giới Bà Sa lúc nào?”
“Chưa đến một năm trước.” Diệp Thiên Tâm đáp.
Đám người càng xôn xao hơn.
“Sao có thể chứ?” Đinh Linh kinh ngạc nói.
Thiên Giới Bà Sa Bạch Tháp trông có vẻ nhiều nhưng so với Hắc Tháp thì cũng chỉ ngang tài ngang sức. Nếu so sánh với toàn bộ Đại Minh thì số người bước vào cảnh giới Thiên Giới Bà Sa là rất ít. Bạch Tháp chỉ gom bọn họ lại với nhau mà thôi. Có thể tiến vào Bạch Tháp thì đều là người nổi bật trong các đại tông môn.
Trong số các trưởng lão thì Đinh Linh cũng là người có thiên phú cực cao. Hiện tại có người đứng trước mặt nàng nói rằng trong chưa đầy một năm người đó đã khai hai Mệnh Cách… Đây không phải là đang đánh mặt tất cả các vị trưởng lão sao?
Đinh Linh nói: “Ý của Lục các chủ là, vị cao đồ này của ngài chỉ mới tu hành chưa đến trăm năm?”
Lục Châu thấy nàng có vẻ hoài nghi bèn hỏi: “Ngươi đang nghi ngờ lời lão phu?”
Lão phu vốn không phải người hay nói dối, bây giờ nói sự thật còn bị người ta hoài nghi?
Đinh Linh vội vàng đáp: “Vãn bối không dám.”
Biểu tình trên mặt Diệp Thiên Tâm trở nên nghiêm túc:
“Nếu ta đã muốn tiếp nhận vị trí Tháp chủ thì phải thẳng thắn đối đãi với mọi người. Một kẻ miệng đầy lời nói dối sao có thể phục chúng? Ta lừa gạt các vị nhất thời, có thể lừa gạt một đời sao?”
Đám người nghẹn lời, không nói được gì.
“Cho dù các vị không tin ta thì cũng nên tin tưởng Lam tháp chủ. Lần đầu Lam tháp chủ gặp ta, ta chỉ có tu vi thập diệp, đến một Mệnh Cách cũng không có. Viên Mệnh Cách Chi Tâm đầu tiên của ta cũng là do Lam tháp chủ đưa tặng.” Diệp Thiên Tâm nói.
Lam Hi Hoà gật đầu thừa nhận. “Đúng là như vậy. Các ngươi đừng dùng suy nghĩ của mình để ước đoán thiên tài.”
Đinh Linh can lời.
Ta rất muốn nói ta cũng là thiên tài nha hu hu! Nhưng so sánh với Diệp Thiên Tâm, nàng lại có vẻ là xuẩn tài.
“Tháp chủ, việc này… thật là quá khó tin. Thời gian một năm đã mở ra hai Mệnh Cách, việc này… sao có khả năng?!” Một trưởng lão lắc đầu liên tục.
Giống như max điểm là 100, mà có người kiểm tra được 150 điểm, quá giả rồi!
Lục Châu rất muốn nói, mười đệ tử của ta đều làm được, nhưng trang bức lúc này chẳng để làm gì, còn dẫn tới phiền toái không cần thiết.
Lam Hi Hoà đảo mắt nhìn các vị trưởng lão, cuối cùng nhìn Diệp Thiên Tâm rồi nói:
“Bởi vì… trên người nàng có khí tức Thái Hư.”
Âm thanh xì xào bàn tán lập tức im bặt. Đám người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Tâm.
“Đáp án này các ngươi hài lòng chứ?” Lam Hi Hoà nói.
Thiên phú là thứ không thể cưỡng cầu. Từ khi sinh ra đến khi chết đi, thiên phú sẽ đi theo mỗi tu hành giả cả đời, không cách nào xoá nhoà. Mà khí tức Thái Hư thì còn cao xa hơn cả thiên phú.
Nhân loại chưa bao giờ từ bỏ việc thăm dò Thái Hư. Càng thăm dò, bọn hắn càng kính sợ nơi đó.
Phàm là những thứ xuất xứ từ Thái Hư, cho dù đó có là vật phẩm rác rưởi nhất thì cũng trở thành bảo bối bị nhân loại điên cuồng tranh đoạt. Mà hạt giống Thái Hư chính là chí bảo trong chí bảo.
Không ai hiểu được vì sao. Thậm chí có người còn đồn rằng Chí Tôn của nhân loại đều đang sinh sống bên trong Thái Hư.
Đinh Linh hoàn toàn phục tùng nói: “Trước đó mạo phạm, mong được tha thứ.”
Tất cả trưởng lão và thẩm phán giả đồng thời khom người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận