Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1481

Lão đại chắp tay nói: “Chúng ta đồng ý, cứ dựa theo quy củ của lão tiên sinh mà làm việc.”
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”
Bốn người tuần tự báo ra danh tự. Lão đại Khổng Văn nói: “Lão tiên sinh tinh thông thuật trị liệu, có cống hiến cực lớn đối với đoàn đội, ngài được ưu tiên lựa chọn cũng là điều hiển nhiên.”
Minh Thế Nhân cười nói: “Ngươi là người hiểu chuyện.”
“Nếu ta nhìn không lầm, toạ kỵ này chính là Bạch Trạch a?” Lão đại Khổng Văn nhìn chằm chằm Bạch Trạch.
Trong luồng nguyên khí hỗn loạn của bí ẩn chi địa, khí tức điềm lành của Bạch Trạch vẫn nổi bật hẳn lên.
“Có nhãn lực.” Minh Thế Nhân khen ngợi.
“Các hạ đang ngồi trên lưng Cùng Kỳ?” Khổng Văn tiếp tục hỏi.
“Chậc chậc, lợi hại nha.”
Khổng Văn cười đáp: “Không đáng nhắc tới. Tại hạ trà trộn trong bí ẩn chi địa, đương nhiên thuộc nằm lòng danh sách các loại hung thú.”
Đám người kéo nhau bay về phương bắc.
Nửa ngày sau, bọn họ dừng chân tại một chân núi, nghỉ ngơi chốc lát rồi tiếp tục phi hành.
Khổng Văn bay đến bên cạnh Lục Châu nói:
“Tiếp tục bay về hướng bắc khoảng năm ngày sẽ đến Thanh Khâu, là nơi tiếp cận với chỗ sâu trong bí ẩn chi địa. Nếu gặp phải thú vương, có thể để ta chỉ huy tác chiến không?”
Lục Châu ra hiệu cho Bạch Trạch bay chậm lại, nghi hoặc nhìn Khổng Văn: “Để ngươi chỉ huy?”
Lão tam là Trương Tiền bay bên cạnh nói phụ hoạ:
“Lão tiên sinh, đại ca ta từng chỉ huy đoàn đội hơn trăm người chiến đấu ở khu vực Nam Duyên phía tây nam, thành công đánh hạ một con thú vương cao đẳng. Sau đó đại ca ta có chút danh tiếng trong bí ẩn chi địa, thường có người mời chúng ta gia nhập, chỉ là nhiều người khó lòng phân chia công bằng, dễ xảy ra tranh chấp, đoàn đội của chính mình vẫn dễ chịu hơn.”
Khổng Văn cười nói: “Hảo hán không nói tới chuyện quá khứ. Quan trọng nhất là hiệu quả hợp tác. Tu hành giả am hiểu trị liệu có thể tăng lên năng lực tác chiến cho cả đoàn đội.”
Trương Tiền nói bổ sung:
“Không biết các vị có nghe nói tới liệp đội U Linh không? Đây là đội ngũ tinh anh nhất trong bí ẩn chi địa, đội trưởng Tào Chiết Xuân cũng là một cường giả theo hệ trị liệu.”
Hải Loa thầm nói: “Bọn hắn không phải đã chết sạch rồi sao?”
Một chiêu hủy thiên diệt địa kia của Lục Ngô vẫn còn hiện ra rõ ràng trong ký ức nàng nha.
Khổng Văn thở dài nói: “Nghe nói bọn hắn truy sát thú hoàng Lục Ngô, rốt cuộc bỏ mình trong khu vực tam sơn. Tất cả đều bị đóng thành băng, thật là đáng tiếc.”
Lục Châu vốn định trang bức nói là do mình làm, nhưng cảm thấy không quá thú vị, mà kẻ thực sự giết chết toàn bộ liệp đội U Linh là Lục Ngô, bèn nói:
“Các ngươi có biết lão phu nhìn trúng điểm nào ở các ngươi không?”
Khổng Văn lắc đầu.
Lục Châu nói: “Thủ đoạn truy tung. Chỉ thế thôi.”
Nói xong, Lục Châu khống chế Bạch Trạch tiếp tục bay về phương bắc, lưu lại đám huynh đệ Khổng Văn mộng bức ngây ra tại chỗ.
Cùng lúc đó.
Trong một doanh địa trong bí ẩn chi địa, mấy chục tên kiếm tu đang lơ lửng canh chừng xung quanh.
“Tần chân nhân, phía bắc có hồng quang xuất hiện, hẳn là thú hoàng mới tấn thăng.”
Trong doanh địa, Tần Nhân Việt khoanh chân lơ lửng, mở miệng nói: “Có xuất hiện Thánh thú không?”
“Thánh thú siêu phàm thoát tục, cấp chân nhân trở xuống e là không tài nào phát giác được động tĩnh của bọn chúng.” Đệ tử kia đáp.
Tần Nhân Việt gật đầu. “Được rồi, nghỉ ngơi tại chỗ hai ngày, sau đó bay về hướng bắc.”
“Vâng.”
Ba ngày sau.
Đoàn người Lục Châu đến Thanh Khâu sớm hơn hai ngày so với dự định.
“Nghỉ ngơi tại chỗ nửa ngày.”
Đám người đáp xuống. Nhan Chân Lạc khom người nói: “Thuộc hạ xác định vị trí tam tiên sinh một chút.”
Lục Châu gật đầu.
Khổng Văn vẫy tay với ba vị huynh đệ còn lại: “Bộc lộ tài năng.”
“Vâng.”
Khổng Văn tung người nhảy lên một mảnh đất bằng phía trước, lấy ra mấy chục tấm phù chỉ. Song chưởng chập lại, hoả diễm thiêu đốt, phù chỉ hoá thành đom đóm chi chít giữa trời.
Lão nhị thuận thế vẽ ra mấy đạo phù văn trên mặt đất, phù văn bay lướt tới đám đom đóm phù chỉ, tiến vào trong mây mù, lát sau đã biến mất không thấy gì nữa.
Khổng Văn quay lại nói: “Chờ một chút, sẽ có hồi ứng.”
Minh Thế Nhân hiếu kỳ nói: “Đây là phương pháp gì?”
Khổng Văn nghi hoặc hỏi: “Trước đây ngươi chưa bao giờ đến bí ẩn chi địa à?”
“Lần đầu tiên đó.” Minh Thế Nhân thành thực đáp.
Mí mắt Khổng Văn chớp chớp. Nếu không phải nể mặt đại bắp đùi siêu cấp trị liệu thì hắn đã chẳng thèm giải thích.
Quá ngây thơ rồi.
“Đây là phương pháp sử dụng phối hợp truy tung ấn phù và phù văn, có thể thu hút thú vương xuất hiện. Thú vương có trí tuệ không quá cao, chiêu này dùng rất hữu hiệu.”
Minh Thế Nhân gật gù: “Thật thú vị.”
Gâu gâu gâu…
Cẩu tử bỗng chạy tới, vồ lên chụp mấy con “đom đóm” còn sót lại.
Minh Thế Nhân câm nín.
Con chó ngu ngốc này, thời điểm then chốt đừng có làm mất mặt chủ nhân như thế chứ?
Đúng lúc này, từ phía Thanh Khâu Sơn bỗng truyền đến tiếng kêu vang dội.
“Đại ca, có hy vọng!”
Khổng Văn đạp đất bay lên không trung, nhìn ra khe núi phía xa. “Vận khí không tệ, là một con Ngũ Thải Thanh Loan.”
“Ngũ Thải Thanh Loan?”
“Loan điểu có rất nhiều chủng loại. Loan điểu đơn sắc là giống phổ thông, từ lưỡng sắc trở lên thì là Mệnh Cách thú. Ngũ Thải Thanh Loan là thú vương, lấy màu xanh làm chủ đạo, bốn màu còn lại là phụ trợ, am hiểu phi hành.” Khổng Văn vẫn rất kiên nhẫn giải thích cho “gà con” Minh Thế Nhân nghe.
Khổng Văn nói: “Lão tiên sinh, ngài am hiểu trị liệu, hãy lưu lại hậu phương, phân chia hai người bảo hộ ngài. Những người khác đi cùng ta, nghe ta chỉ huy!”
Ba tên huynh đệ của hắn hưng phấn nói: “Vâng.”
Nhưng mà…
Bốn huynh đệ còn chưa kịp phản ứng, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đã lướt tới, hoá thành hai tia chớp nhào về phía Ngũ Thải Thanh Loan.
Đám huynh đệ Khổng Văn nghẹn họng.
Vu Chính Hải vừa xuất chiêu đã là Đại Huyền Thiên Chương, thân ảnh Ngu Thượng Nhung hoá thành trăm ngàn bóng ảnh và kiếm cương đánh tới Ngũ Thải Thanh Loan.
Bị hoả lực hung mãnh của hai người áp chế, Ngũ Thải Thanh Loan rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận