Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1295

“Lam tháp chủ, ngươi lợi dụng Bạch Tháp, thắng mà không oai!” Công Tôn Viễn Huyền trừng mắt, nói với vẻ không phục.
Lam Hi Hoà bình tĩnh lắc đầu: “Ngươi còn chưa xứng.”
“Vậy thì đừng trách ta!”
Xem ra Công Tôn Viễn Huyền vẫn còn át chủ bài. Người dám đến khiêu chiến Lam Hi Hoà đương nhiên sẽ có không ít thủ đoạn.
“Đại thần thông Thiên Thủ Phật Ấn.”
Hai chân Công Tôn Viễn Huyền đạp mạnh, Bạch Tháp khẽ run.
Tinh Bàn xuất hiện trở lại sau lưng hắn, mười hai Mệnh Cách sáng lên, thủ ấn hiện ra chi chít đầy trời.
Tư Vô Nhai nói: “Là thần thông đã thất truyền.”
Lam Hi Hoà bình tĩnh lên tiếng: “Ngươi phục dụng ma dược.”
Muốn thi triển Thiên Thủ Phật Ấn thì cần có năng lực chống đỡ cực kỳ mạnh mẽ để chiêu này có thể phát huy uy lực lớn nhất.
Công Tôn Viễn Huyền nói: “Chỉ cần thắng là được, những thứ khác không quan trọng.”
Công bằng?
Từ khi vừa bắt đầu, thế giới này đã không có cái gọi là công bằng. Công Tôn Viễn Huyền phát huy sự vô sỉ đến vô cùng tinh tế.
Ầm!
Lực lượng song phương lại va chạm không chút kiêng nể.
Lấy điểm tiếp xúc làm trung tâm, lực lượng lan tràn từ đầu đến đuôi, từ trên xuống dưới, trên tầng tám mươi mốt xuất hiện vết nứt như mạng nhện…
Cương khí cắt ra làm đôi. Công trình kiến trúc trong Bạch Tháp bị chia làm hai nửa. Đỉnh núi tuyết bên ngoài cũng bị chém làm hai phần.
Lam Hi Hoà ưu nhã bay về sau, hai tay dang ra.
Công Tôn Viễn Huyền thối lui đến khi đụng phải lan can bên ngoài đạo trường mấy chục thước, đá vụn rơi xuống.
Từ đầu đến đuôi, song phương đều chỉ tung một chiêu.
Công Tôn Viễn Huyền tán thán nói: “Không hổ là Lam tháp chủ vô địch.”
Hắn vừa nói xong, Lam Hi Hoà thấp giọng kêu một tiếng, khoé môi hiện ra vết máu đỏ thắm.
Dù vết máu chỉ nhỏ bé như một sợi tơ nhưng đã nói lên vấn đề. Công Tôn Viễn Huyền thấy thế, tinh thần đại chấn, chiến ý dâng cao: “Lại lần nữa.”
Lam Hi Hoà khẽ nhíu mày: “Ngươi muốn chết?”
Từ giọng nói có thể nghe ra được, nàng đã tức giận, trong giọng nói ẩn hàm sát khí.
“Ta đã đến, đương nhiên là có niềm tin. Ngay cả ma dược ta cũng đã dùng, còn quan tâm một chút chuyện vặt hay sao?”
Hắn nện bước đi vào đạo trường. So với Lam Hi Hoà, tình trạng của hắn tốt hơn nhiều, thậm chí tâm tình cũng tốt hơn hẳn.
“Có thể chiến thắng Lam tháp chủ là vinh quang cả đời ta.”
Cũng chính lúc này, Lục Châu lạnh nhạt mở miệng nói: “Đủ rồi.”
Công Tôn Viễn Huyền quay đầu nhìn về phía Tư Vô Nhai và Lục Châu một lần nữa. Từ khi tiến vào đạo trường đến giờ, hắn không mấy chú ý đến hai người này.
“Đây là việc giữa ta và Lam tháp chủ, người không liên quan mau đi ra ngoài.”
Tư Vô Nhai nói: “Ta thấy như vậy là đủ rồi.”
Sư phụ đã mở miệng, Tư Vô Nhai biết Ma Thiên Các muốn nhúng tay vào.
Công Tôn Viễn Huyền nhíu mày: “Ngay cả Lam tháp chủ còn chưa nói gì, các ngươi xem mồm vào làm chi?”
Lam Hi Hoà nói:
“Quốc sư, quên giới thiệu với ngươi, vị này là thất đồ đệ của Lục các chủ Ma Thiên Các, Tư… Tư Vô Nhai.”
Cũng may lần trước nàng đã hỏi hai lần nên còn nhớ tên hắn, không thì xấu hổ rồi.
Có Ma Thiên Các nhúng tay, nguy cơ của Bạch Tháp về cơ bản đã được giải quyết.
“Ma Thiên Các?”
Công Tôn Viễn Huyền chắp tay nói với Tư Vô Nhai: “Thì ra là người Ma Thiên Các, xin thay ta gửi lời hỏi thăm đến Lục các chủ.”
Hắn biết quan hệ giữa Bạch Tháp và Ma Thiên Các không tốt. Trước đây hai vị thẩm phán Nam Cung Ngọc Thiên và Ninh Vạn Khoảnh của Bạch Tháp còn từng xảy ra tranh chấp với Ma Thiên Các.
“Không cần.” Tư Vô Nhai nói, “Gia sư xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Lam Hi Hoà cả kinh, xoay đầu lại nhìn Lục Châu đầy dò xét. Càng nhìn nàng càng cảm thấy hắn rất quen, hàng chân mày nàng nhíu chặt, tâm tình phức tạp vô cùng.
Thật sự nàng rất khó có thể liên hệ người thanh niên dáng vẻ đường đường oai phong lẫm liệt này với Lục các chủ cao tuổi tiên phong đạo cốt.
Lam Hi Hoà lắc đầu. Nàng không tin.
Công Tôn Viễn Huyền thậm chí cười ha hả:
“Tiểu tử, ta tin ngươi là người Ma Thiên Các, nhưng không cần phải đùa cợt như thế.”
Tư Vô Nhai lắc đầu nhìn Công Tôn Viễn Huyền. “Rất cần là đằng khác.”
“Xưa nay Đại Minh vương đình chúng ta và Ma Thiên Các không oán không thù, hai vị đến từ Ma Thiên Các thì cần gì phải nhúng tay vào việc này? Thêm một bằng hữu không tốt hơn là thêm một kẻ địch sao?”
Lục Châu rốt cuộc cũng mở miệng: “Lão phu có rất nhiều địch nhân.”
Giọng điệu, khí thế, thái độ… đều rất giống.
Lam Hi Hoà ngập ngừng nói: “Lục các chủ?”
Lục Châu nhìn thẳng vào mặt Công Tôn Viễn Huyền, bình tĩnh nói: “Lam Hi Hoà chưa thể chết được.”
Điệu bộ này khiến Công Tôn Viễn Huyền sinh nghi. Sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, cẩn thận quan sát Lục Châu một lúc rồi nói:
“Ta sẽ xem như ngươi là Lục các chủ, vậy Ma Thiên Các thật sự muốn nhúng tay vào việc này?”
“Không hẳn là nhúng tay, mà là bây giờ Lam Hi Hoà không thể chết được. Thừa dịp lão phu còn chưa thay đổi chủ ý, ngươi nên đi đi.”
Đây là người nói chuyện kiêu ngạo nhất mà Công Tôn Viễn Huyền từng gặp. Người thật sự đáng sợ luôn rất khiêm tốn, sẽ không trang bức thế này, ít nhất hắn cho là vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận