Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 283: Cao nhân bên cạnh đại nhân vật

Tên đã lên dây, không bắn không được.
Lục Châu vừa điều động nguyên khí vừa bộc phát ra lực lượng phi phàm của Thiên thư.
Nguyên khí vốn trong suốt không màu đột nhiên biến thành màu xanh thăm thẳm như bầu trời, trở nên xinh đẹp vô cùng.
Trên bàn tay Lục Châu như có một tầng ánh sáng xanh bao bọc.
Đám hàn độc trong cơ thể Chiêu Nguyệt trong khoảnh khắc đã bị lực lượng phi phàm của Thiên thư và nguyên khí của Lục Châu nghiền ép.
Bên ngoài cơ thể Chiêu Nguyệt xuất hiện một tầng băng sương mờ ảo như sương mù, trên đầu nàng bốc ra nhiệt khí…
Nhưng rất nhanh sau đó, hàn độc yếu hẳn đi rồi dần dần tiêu thất.
Một dòng nước ấm chạy dọc trong cơ thể Chiêu Nguyệt.
Tầng băng sương bên ngoài cơ thể nhanh chóng tan biến không còn một mảnh.
Cùng lúc đó.
Hoa Nguyệt Hành vừa rời khỏi Nam Các không bao lâu, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái… Khi còn ở trong cung, Ngọc Phi bảo nàng làm gì thì nàng làm nấy, hoàn toàn không nghĩ tới nguyên nhân. Nay vào Ma Thiên Các nàng lại làm theo quán tính.
Hoa Nguyệt Hành dừng bước tự nhủ: “Các chủ hỏi ta vấn đề này làm gì nhỉ?”
Nàng gãi đầu, nghĩ mãi cũng không rõ.
Đúng lúc này, Phan Trọng và Phan Ly Thiên xuất hiện trong tầm mắt.
Phan Trọng từ xa đã nhìn thấy Hoa Nguyệt Hành đứng bên ngoài Nam Các, bèn chắp tay đi tới nói: “Hoa, hoa… cô nương, xin chào.”
“Ngươi vừa gọi ta là gì?” Hoa Nguyệt Hành nhướng mày.
“A, ý ta không phải vậy… Hoa đại tỷ…” Phan Trọng đổi giọng.
Hoa Nguyệt Hành trầm mặc không nói gì.
- Giải thích: hoa hoa cô nương nghĩa là cô nương lẳng lơ. Còn "hoa đại tỷ" nghĩa là con bọ rùa. Hết giải thích.
Phan Ly Thiên vỗ một phát vào ót Phan Trọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Nguyệt Hành cô nương.”
Phan Ly Thiên thay Phan Trọng sửa lại xưng hô, trong lòng thầm khinh bỉ không thôi. Loại như ngươi có độc thân cả đời cũng chẳng có gì kỳ quái.
Phan Trọng xấu hổ chắp tay nói: “Nguyệt Hành cô nương.”
Hoa Nguyệt Hành cũng không phải loại người tính toán chi li, bèn chắp tay chào hai người để hoàn lễ.
Phan Ly Thiên hỏi: “Có nhìn thấy Các chủ không?”
“Tiền bối tìm Các chủ có việc?”
Phan Ly Thiên đáp: “Lão hủ may mắn được Các chủ ban thưởng Hắc Mộc Liên, nay đan điền khí hải đã hồi phục được một phần… Đại ân như thế, đương nhiên phải cảm tạ.”
“Tu vi tiền bối khôi phục rồi sao?” Hoa Nguyệt Hành cũng đã nghe nói về cố sự và truyền thuyết của đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo.
Loại nhân vật cấp bậc này chỉ tồn tại trong những câu chuyện xưa mà khi còn bé nàng nghe lỏm được các trưởng bối nói chuyện với nhau.
Vừa nghe thấy tu vi của lão đã khôi phục, nàng đương nhiên rất kinh ngạc.
Phan Ly Thiên lắc đầu nói: “Khôi phục thì chưa tới… chuyện này vẫn cần nhiều thời gian. Không tới năm năm, lão hủ có thể trở lại trạng thái đỉnh phong.”
Phan Trọng cười gật đầu.
Mấy ngày nay Phan Ly Thiên vẫn thường xuyên tìm Phan Trọng nói chuyện phiếm. Được vài lần, hai người trở nên thân thuộc hơn so với những người khác một chút.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác Phan Ly Thiên vẫn không chịu thừa nhận thân phận “Phan Ly Thiên” của mình.
Phan Trọng cho là hai người đều xuất thân từ Tịnh Minh Đạo nên tiền bối mới chiếu cố hắn như vậy, thế nên hắn cũng không có nghĩ nhiều.
“Chúc mừng lão tiền bối.” Hoa Nguyệt Hành nói.
“Ngươi còn chưa nói cho lão hủ biết Các chủ đang ở đâu? Lão hủ đã đến Đông Các, cũng đã ghé qua đại điện Ma Thiên Các nhưng không hề nhìn thấy Các chủ.” Phan Ly Thiên nói.
“Các chủ đang ở trong Nam Các, một lát nữa chắc sẽ ra thôi.”
“Đa tạ.”
“Đa tạ Hoa cô nương… Phi phi phi…” Phan Trọng liều mạng vả miệng mình, hắn hoàn toàn nói theo cảm tính, không hề suy nghĩ.
Hoa Nguyệt Hành hoàn toàn bó tay.
Cả ba người quay lại Nam Các.
Vừa bước vào sân, một cỗ năng lượng màu xanh lấy phòng Chiêu Nguyệt làm trung tâm, phát tán ra bên ngoài ồ ạt như thuỷ triều…
“Cẩn thận!”
Hoa Nguyệt Hành, Phan Ly Thiên và Phan Trọng đồng thời phát động cương khí hộ thể, tạo thành một tấm bình chướng trong suốt ngăn ở trước mặt.
Ầm!
Nhưng tấm bình chướng kia chỉ trụ được vẻn vẹn có mấy giây đã vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ.
Ba người lảo đảo lui ra sau, cỗ năng lượng kia mới từ từ ngừng lại.
Sắc mặt ba người hoảng sợ nhìn về phía phòng Chiêu Nguyệt.
“Đây là…” Phan Trọng nói không nên lời.
Hoa Nguyệt Hành cũng nghi ngờ hỏi: “Đây là loại lực lượng gì?”
Phan Ly Thiên chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên tầng bình chướng trên trời.
“Lực lượng bình chướng.”
“Chẳng trách…”
“Tại sao Các chủ lại vận dụng lực lượng của bình chướng?” Hoa Nguyệt Hành vẫn chưa hết thắc mắc.
Người không hiểu đâu chỉ có Hoa Nguyệt Hành. Ngay cả người có kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm đầy mình như Phan Ly Thiên còn không hiểu đây.
Đúng lúc ba người còn đang nghi hoặc, Lục Châu chắp tay bước ra khỏi phòng.
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua ba người Hoa Nguyệt Hành, Phan Trọng và Phan Ly Thiên.
Cuối cùng dừng lại trên người Phan Ly Thiên.
“Cảm giác có lại tu vi như thế nào?”
Tuy rằng khoảng cách lên đến đỉnh phong còn rất xa xôi, nhưng có lại được hy vọng chính là chuyện tốt.
Phan Ly Thiên khom người nói: “Lão hủ đa tạ Các chủ ban ân… Từ nay về sau, cái mạng này của lão hủ chính là của Ma Thiên Các.”
Hoa Nguyệt Hành và Phan Trọng đồng thời nhìn sang Phan Ly Thiên.
Lục Châu cũng chú ý thấy độ trung thành của Phan Ly Thiên đang tăng đều rất ổn định.
Lời này đã biểu đạt được thái độ của Phan Ly Thiên, không vội không chậm, không kiêu ngạo cũng không tự ti. Loại thái độ này khi nói ra điều gì thì lời nói đều có lực lượng khiến người ta tin tưởng. Trải qua những long đong lận đận mới thấy được sự chịu đựng bất khuất, trải qua cực khổ gian nan mới thấy được lòng trung thành.
Nhưng mà… người có thể dùng loại lời nói này để biểu đạt lòng trung thành của mình, Phan Ly Thiên chính là kẻ đầu tiên.
Không nói tới việc có thật lòng hay không, chỉ cần nghe thôi cũng đã khiến người ta thấy dễ chịu.
Hoa Nguyệt Hành và Phan Trọng đều cảm thấy xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ: Gừng càng già càng cay nha, so sánh với người ta, mình từ đầu đến đuôi đều là trẻ con miệng còn hôi sữa.
Phan Ly Thiên tiếp tục nói: “Vừa rồi khi lão hủ vào đây đã cảm nhận được một cỗ năng lượng cường đại truyền ra… tu vi của Các chủ thật khiến cho lão hủ được mở rộng tầm mắt! Năng lượng đặc thù như thế lão hủ lần đầu tiên nhìn thấy. Khắp thiên hạ này chỉ sợ mỗi mình Các chủ làm được.”
Hoa Nguyệt Hành và Phan Trọng đầu đầy nghi hoặc.
Lục Châu chẳng cảm thấy có gì bất thường, dù sao lời của Phan Ly Thiên đều là thật.
Lục Châu chợt nhớ ra Phan Ly Thiên vào nam ra bắc, kiến thức không hề thua kém mình, liền hỏi:
“Khi còn nhỏ Chiêu Nguyệt bị trúng Huyền Âm Chưởng Ấn, hàn độc nhập thể. Phan trưởng lão có từng nghe nói tới chiêu thức này?”
“Huyền Âm Chưởng Ấn?”
Phan Ly Thiên nhíu mày trầm tư một lát rồi nói:
“Huyền Âm Chưởng Ấn là một loại pháp môn vô cùng âm độc của Đạo môn. Lão hủ có biết một người rất giỏi sử dụng Huyền Âm Chưởng Ấn.”
Lục Châu không nói gì.
Hoa Nguyệt Hành và Phan Trọng đồng thời nhìn sang Phan Ly Thiên.
Phan Ly Thiên đâu chỉ có vào nam ra bắc. Nghe nói trong khoảng thời gian hắn rời khỏi Tịnh Minh Đạo từng lui tới mật thiết với một số nhân vật trong cung.
Chỉ là chẳng ai biết được hắn đã làm gì trong khoảng thời gian đó.
“Người đó là cao thủ bên cạnh Hoàng thái hậu, Lý Vân Triệu…”
“Lý Vân Triệu?” Hoa Nguyệt Hành trừng to mắt.
Khụ khụ khụ.
Trong gian phòng truyền ra tiếng ho khan kịch liệt của Chiêu Nguyệt.
Nàng cất tiếng nói yếu ớt: “Sư phụ… đồ nhi nhớ ra rồi, ngày hôm đó người đến tìm đồ nhi chính là Lý Vân Triệu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận