Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1957: Thư khiêu chiến

“Không được, Huyền Dặc điện còn rất nhiều chuyện cần xử lý.” Huyền Dặc đế quân chắp tay nói với Nam Ly thần quân.
Ông !
Lục Châu xuất hiện bên ngoài đạo trường.
“Lục các chủ.” Hai người lên tiếng chào hỏi.
Không bao lâu sau, Trương Hợp và đám tu hành giả Huyền Dặc điện từ xa bay tới. Trương Hợp nói:
“Đế quân, đã chuẩn bị xong.”
Huyền Dặc đế quân quay đầu hỏi Lục Châu: “Lục các chủ muốn tiếp tục ở lại chơi hay về Huyền Dặc điện?”
“Cùng về đi.”
“Được.”
Hai người đồng thời bay đi. Đi trên đường, Lục Châu bỗng hỏi: “Thái Huyền Sơn bây giờ như thế nào rồi?”
Vừa nghe tới ba chữ này, Huyền Dặc đế quân thấp thỏm nhìn bốn phía mới thấp giọng nói:
“Nơi đó là cấm địa trong Thái Hư, không cho phép bất kỳ người nào tới gần. Thái Huyền Sơn dù gì cũng từng là địa bàn của ngài, thập điện đã quy định nó là cấm địa.”
“Cấm địa?” Lục Châu nhíu mày.
“Hầy…” Huyền Dặc đế quân thở dài, “Ta rất hiểu tâm tình của lão sư. Nếu ngài thật sự muốn về đó thì ta sẽ nghĩ biện pháp xem sao.”
“Không vội.” Lục Châu nói.
Hai người bay vào trong phi liễn. Đám người Trương Hợp điều khiển phi liễn bay đi, khuất dạng sau chín tầng mây.
Chờ bọn hắn rời đi, các tu hành giả Nam Ly Sơn mới tụ họp lại trên vân đài.
“Thần quân, chúng ta có nên đoạt lại thần hoả không?” Có tu hành giả nhịn không được nói.
Nam Ly thần quân nhìn về phía chân trời, đạm mạc đáp: “Thần hoả tuy là thần vật nhưng không dễ dùng như vậy. Hắn mang nó đi chưa chắc là chuyện xấu.”
“Hầy…”
Thấy đám người than thở, Nam Ly thần quân cười nói: “Các ngươi cho rằng bản thần quân là đồ ngu? Sao các ngươi không cẩn thận quan sát thái độ của Huyền Dặc đế quân một chút… Sáng sớm, không phải Lục các chủ đến vấn an hắn mà là hắn đến vấn an Lục các chủ. Vào phi liễn cũng là Lục các chủ vào trước, hắn vào sau. Cho dù Huyền Dặc đế quân cố ý muốn giấu giếm nhưng không thể gạt được con mắt của bản thần quân.”
“Thần quân, người kia rốt cuộc là ai?”
Nam Ly thần quân nhìn về phía mặt trời đang dâng lên, ánh nắng ban mai rọi vào vân đài, hắn trầm mặc một lúc mới mở miệng nói:
“Làm tốt bổn phận của mình đi. Bất kỳ người nào cũng không được xen vào việc của thập điện Thái Hư. Nếu chống lại, trục xuất khỏi Nam Ly Sơn!”
“Vâng.”
Phía nam Vô Tận Hải, Viêm Thuỷ Vực.
Trong đại điện, bốn vị kiếm cương khom người nói:
“Xích Đế bệ hạ, Nhật tiên sinh không phụ kỳ vọng, đã đánh bại Trương Hợp của Huyền Dặc điện. Đối phương hoàn toàn không phải đối thủ của Nhật tiên sinh.”
“Đoan Mộc tiên sinh chưa dùng toàn lực nên chỉ chiến ngang tay.”
Xích Đế khẽ gật đầu nói: “Không uổng công bản đế bồi dưỡng lâu như vậy.”
Hắn đứng lên, phất tay nói: “Gọi bọn hắn đến, chúng ta chính thức gửi thư khiêu chiến đến điện thủ Huyền Dặc điện.”
Bốn vị kim cương cạn lời.
“Chờ một chút!” Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh từ bên ngoài đi vào đại điện.
“Xích Đế bệ hạ, chúng ta chọn nơi khác để khiêu chiến đi… Huyền Dặc điện này không thể trêu vào.” Minh Thế Nhân nói.
“Không thể trêu vào?” Xích Đế nhíu mày, “Sao lại nói vậy?”
“Huyền Dặc điện cao thủ nhiều như mây. Ta … ta không phải là đối thủ.” Minh Thế Nhân lộ vẻ khổ sở nói.
Xích Đế cười ha hả: “Bản đế nhớ rõ trước khi đến Huyền Dặc điện ngươi không có nói như vậy, còn tự xưng mình là vô địch trong cấp đạo thánh cơ mà?”
Chát!
Minh Thế Nhân tự tát vào mồm mình một cái: “Đây là cái giá phải trả cho sự vô tri của ta! Là do ta quá non nớt không hiểu chuyện, cầu bệ hạ tha cho ta một con đường sống!”
Phong cách chuyển biến quá nhanh khiến Xích Đế có chút không kịp trở tay.
“Bản đế nhớ rõ cao thủ trong Huyền Dặc điện không nhiều. Chỉ có Lê Xuân đạo thánh, Trương Hợp đạo thánh, mà bọn hắn sao có thể là đối thủ của ngươi? Chẳng lẽ là đế quân tự mình ra tay?”
“Không không không, là một người khác hoàn toàn. Hầy… ở trước mặt hắn ta chỉ là sâu kiến.” Minh Thế Nhân nói.
“Ồ?” Xích Đế nổi lòng hiếu kỳ, “Ai lại có thể khiến ngươi nói ra câu này? Bản đế thật sự muốn gặp một phen.”
Minh Thế Nhân lộ vẻ xấu hổ: “Có lẽ là viện binh do Huyền Dặc đế quân mời tới.”
Xích Đế nhìn về phía bốn vị kim cương. Một vị trong số đó nói: “Lời Nhật tiên sinh nói là thật.”
Minh Thế Nhân cau mày: “Xích Đế bệ hạ không tin ta sao? Không tin thì thôi, ta không quấy rầy bệ hạ nữa.”
Nói xong hắn liếc mắt nhìn Đoan Mộc Sinh ra hiệu rồi đi ra ngoài.
Xích Đế cũng không ngăn cản. Chờ hai người rời đi hắn mới hừ một tiếng:
“Bản đế bảo các ngươi phụ trợ cho hai người bọn họ, không bảo các ngươi đi giám thị!”
“Thuộc hạ biết sai!” Bốn người quỳ xuống đồng thanh hô.
“Người đó là ai?”
“Chúng thuộc hạ không thấy rõ mặt.” Bốn vị kim cương xấu hổ vô cùng.
“Có thể đánh bại hai người bọn họ, tu vi nhất định từ đạo thánh trở lên. Nhân vật như vậy mà các ngươi cũng nhìn không rõ?” Xích Đế nghiêm túc nói.
Bốn vị kim cương đưa mắt nhìn nhau, trong lòng rất là uỷ khuất.
“Có lẽ… có lẽ vì chênh lệch quá lớn. Chúng thuộc hạ không kịp thấy đối phương xuất chiêu thế nào, Nhật tiên sinh đã thảm bại.”
Xích Đế không còn gì để nói.
Hắn vốn định răn dạy thêm mấy câu, nhưng nghĩ lại đối thủ chắc là cao nhân thật, bèn vung tay áo nói: “Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Huyền Dặc điện.
Vừa trở về không bao lâu, Huyền Dặc đế quân đã nhận được một phong thư.
“Nhanh chân thật đấy.” Hắn ném thư sang một bên. “Thông tri cho Trương Hợp chuẩn bị một chút, người khiêu chiến mới sắp đến rồi.”
“Vâng.”
Khi phong thư truyền tới Huyền Giáp điện, Trương Hợp cũng ngây ngốc một hồi. “Thanh Đế đúng là còn gấp gáp hơn cả Xích Đế. Xem lão tử là quả hồng mềm dễ bóp à?!”
Lê Xuân đứng bên cạnh cười nói: “Sao thế?”
“Ta bại ở Nam Ly Sơn.” Trương Hợp tức giận nói.
Lê Xuân nghe vậy, kinh ngạc nói: “Ghê vậy? Có người đánh bại ngươi thật sao?”
“Cũng may có Lục các chủ ra tay đánh bại đối thủ, nếu không chức vị điện thủ này đã mất từ lâu rồi.” Trương Hợp thở dài nói.
Lê Xuân gật đầu: “Lần này lại tới phiên Thanh Đế?”
“Còn ai vào đây nữa.” Trương Hợp hừ một tiếng, “Thật sự cho rằng Huyền Dặc điện chúng ta dễ bị bắt nạt?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận