Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 720

“Nếu mọi người đều có nghị lực và quyết tâm nghiên cứu như ta thì tốt biết bao. Nhưng đa số người ở nơi này lại không có hứng thú với cửu diệp.”
“Đáng tiếc là vấn đề về lồng giam thiên địa vẫn chưa tìm được đáp án. Nhưng may mắn là người nơi này không thấy hoang mang lo lắng về việc đó.”
Ở trang cuối cùng, nàng viết:
“Không chỉ có một mình ta đến nơi này…”
Câu cuối cùng này nàng viết có vẻ rất gấp gáp, chữ viết vội vã.
Từ quyển thư tịch này có thể xác định một điều, nữ tử họ Lạc nắm giữ rất nhiều tri thức, nhưng lực lượng của bản thân nàng ta lại rất không ổn định. Tu vi nàng ta rất cao, như lời Vân Thiên La nói, nàng ta có thể là cửu diệp, thậm chí là cường giả thập diệp.
Ngoại trừ những trang giấy bị xé mất, những điều ghi chép trong quyển thư tịch này đều rất tỉ mỉ chân thực, không giống như của một kẻ bị bệnh tâm thần viết lung tung. Đặc biệt là phần kim liên hấp thu thọ mệnh, nàng ta đưa ra đáp án “một ngàn một trăm đến một ngàn hai trăm năm”, một kẻ điên khùng sao có thể cho ra đáp án như vậy.
Nếu người này còn sống, chỉ sợ nàng ta sẽ vô cùng bất ngờ khi thấy tu hành giới dùng phương thức trảm kim liên để giải quyết vấn đề này.
Vậy… bây giờ nàng ta đang ở đâu?
Lục Châu khép lại quyển thư tịch cũ kỹ, một phần trang giấy đã bong ra khỏi gáy sách. Thời gian đã xa xưa như vậy, nàng ta còn sống không?
Trong thư tịch không hề đề cập tới quê quán của nàng ta, Lục Châu có đôi phần tiếc nuối, đồng thời lại càng thêm hiếu kỳ, quê hương của nàng ta đều tu luyện hồng liên sao?
Hồng liên… Lục Châu nghĩ tới Hải Loa. Có lẽ hắn có thể tìm được một số tin tức về tu hành giả hồng liên từ Hải Loa.
Nghĩ tới đây, Lục Châu bắt đầu nhắm mắt lại lĩnh hội Thiên thư.
Sáng hôm sau, Lục Châu gọi Hải Loa đến Đại Chính Cung.
Hải Loa không rõ sư phụ có việc gì, bèn tò mò hành lễ. “Sư phụ.”
Lục Châu đánh giá Hải Loa rồi nói: “Gọi pháp thân ra đi.”
“Vâng.”
Hải Loa vươn bàn tay nhỏ trắng trẻo ra, ý niệm khẽ động, một toà pháp thân cỡ nhỏ màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Đúng thật là pháp thân màu đỏ, còn chưa sinh ra hồng liên. Là Thái Hư Kính sai lầm hay do hắn bị hoa mắt?
Lục Châu lật tay, Thái Hư Kính xuất hiện, nguyên khí rung động toả ra quang mang chiếu lên thân Hải Loa.
Phía sau lưng Hải Loa lại xuất hiện pháp thân hồng liên…
“Hồng liên…” Lục Châu cất Thái Hư Kính rồi hỏi: “Ngươi sắp đột phá rồi?”
Hải Loa hưng phấn nói: “Sư phụ, đồ nhi lại đột phá sao?”
Lại…
Nếu người khác nghe được lời này của nàng chắc sẽ thương tâm lắm.
Lục Châu cảm nhận tu vi của Hải Loa, xác định nàng đã tiến vào Thần Đình cảnh hậu kỳ, chỉ còn cách Bách Kiếp Động Minh một chút thôi. Thái Hư Kính là bảo vật đặc thù dùng để giám định thật giả, sẽ không xuất hiện sai lầm. Điều này có nghĩa là tiềm lực thực tế của Hải Loa có lẽ đã đạt tới Bách Kiếp Động Minh.
Đây không phải là tu luyện, mà là một loại thức tỉnh năng lực.
“Hải Loa, trước đây ngươi đã từng nhìn thấy hồng sắc liên hoa?” Lục Châu hỏi.
Hải Loa gật đầu. “Vâng.”
“Ở đâu?”
“Không nhớ rõ.”
“Vậy làm sao ngươi đến được đây? Có còn nhớ không?”
“Không nhớ rõ.”
Lục Châu cảm thấy nghi hoặc. Không phải là Hải Loa cũng giống hắn bị mất đi ký ức đó chứ?
“Thôi, ngươi về tu luyện đi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Hải Loa nhảy chân sáo rời khỏi Đại Chính Cung.
Nhìn theo bóng lưng nàng, Lục Châu thầm nghĩ, tu hành giả kim liên so sánh với tu hành giả hồng liên có phải như kiến so với voi không?
Hồng liên không hấp thu thọ mệnh, có nghĩa là bọn họ không gặp hạn chế khi tấn thăng lên bát diệp.
Thời đại mới đã mở ra, tương lai sẽ trở nên như thế nào thì không ai biết.
Mười ngày sau, tại khu vực bùn lầy, trên một cây đại thụ chọc trời.
Dưới ánh trăng, Ngu Thượng Nhung nằm trên nhánh cây, tay ôm Trường Sinh Kiếm, hai mắt khép hờ.
Hí !
Cát Lượng bay quanh quẩn trên không trung khu vực bùn lầy, sau đó hí dài một tiếng rồi bay đi mất, không biết đi kiếm ăn hay đi tìm một nàng ngựa xinh đẹp nào đó.
Ngu Thượng Nhung đột nhiên mở mắt, lỗ tai giần giật rồi toàn thân nghiêng sang bên trượt xuống đất.
Ngu Thượng Nhung cúi đầu nhìn xuống.
Giữa bùn lầy có một thuỷ đàm thanh tịnh, uyển chuyển như suối nguồn. Dưới ánh trăng, mặt nước hiện ra quang mang nhàn nhạt.
Từng bong bóng khí nổi lên mặt nước rồi vỡ ra.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười: “Mệnh huynh thật lớn.”
Điều này có nghĩa là… Vu Chính Hải đã có thể hô hấp.
Tộc Vô Khải sống nhờ đất mẹ, thân thể chết nhưng tâm bất hủ, chôn trong đất sẽ hoá thành người.
Ngu Thượng Nhung có thể cảm nhận được nguyên khí từ bốn phương tám hướng đang không ngừng hội tụ vào vũng bùn, cũng nhận ra nhật nguyệt tinh hoa trong thuỷ đàm vô cùng nồng đậm.
Mười ngày qua Ngu Thượng Nhung đều chú ý quan sát từng biến hoá nhỏ trong vũng bùn. Lúc ban đầu khi tử khí lắng lại không có động tĩnh gì khiến Ngu Thượng Nhung vừa lo lắng vừa thất vọng nhưng quyết không từ bỏ, vẫn ngày đêm thủ hộ nơi đây. Đây là hy vọng cuối cùng của Vu Chính Hải, cũng là cơ hội sống sót duy nhất của hắn. Ngu Thượng Nhung đã làm hết sức có thể để bảo vệ tính mạng cho hắn, còn lại chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Ông trời cho con người được tu hành, từ hoàn cảnh thiên nhiên rút ra nguyên khí, biến nó thành thứ bảo vệ bản thân, thậm chí tạo thành lực lượng huỷ thiên diệt địa. Nhưng có đôi khi cho dù là cường giả bát diệp, khi đứng trước thế giới tự nhiên mênh mông thần bí vẫn cảm thấy bản thân chỉ nhỏ bé như một hạt bụi.
“Cũng tốt, ta chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn… Mong huynh đừng khiến ta thất vọng.” Ngu Thượng Nhung đạp không bay lên.
Bóng đêm càng lúc càng tối, trăng sao trên trời đẹp không sao tả xiết.
Ngu Thượng Nhung bay lên cao để nhìn xem Cát Lượng đang ở đâu. Hắn đưa mắt tìm kiếm.
Cát Lượng thì không thấy đâu, nhưng Ngu Thượng Nhung lại nhìn thấy một đám đông tu hành giả đang rồng rắn kéo tới nơi này.
Ngu Thượng Nhung nhíu mày, bay vào trong rừng rồi đáp xuống một nhánh cây, thu liễm khí tức, tay ôm Trường Sinh Kiếm nhắm mắt lại.
Chỉ cần bọn họ không phải tới đây để gây sự thì hắn sẽ không để ý tới. Mục đích của chuyến đi này là thủ hộ Vu Chính Hải yên ổn vượt qua bốn mươi chín ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận