Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1808: Lão phu nhìn lầm ngươi

“Hẳn là bọn hắn hợp tác với nhau. Có nó ở đó, chúng ta không cách nào đến gần Thiên Khải Chi Trụ được đâu.” Đoan Mộc Điển nói, “May mà chạy nhanh.”
Tuy đám người rất muốn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng nhưng đối mặt với loại dị thú như thần minh này, cũng chỉ có thể lựa chọn lùi bước.
Lúc này, trời tối sầm lại, hai vầng trăng kia ẩn vào trong bóng tối.
Lục Châu đột nhiên lên tiếng: “Lão phu muốn thử lại lần nữa.”
“Ngươi điên à?!” Đoan Mộc Điển nhíu mày.
“Nó không động sát cơ, có lẽ có thể nói chuyện được. Thôn Than có Mạnh Chương thủ hộ, như vậy hai Thiên Khải Chi Trụ còn lại sẽ càng thêm gian nan. Từ bỏ chưa chắc là lựa chọn tốt nhất.” Lục Châu nói.
Còn lại Tác Ngạc và Đại Uyên Hiến, chưa biết Tác Ngạc thế nào nhưng chắc chắn Đại Uyên Hiến là nơi khó khăn nhát.
Đoan Mộc Điển chỉ tay về phía đám người Ma Thiên Các: “Ngươi có thể chờ bọn hắn tu luyện đến đại thành, sau đó quay lại mà.”
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
“Sư phụ, chúng đồ nhi nguyện ý chờ.”
“Các chủ, chúng ta cũng nguyện ý chờ.”
Lục Châu nhìn đám người, khẽ lắc đầu: “Chỉ sợ Thái Hư không chờ được.”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên Thiên Khải Chi Trụ, trong lòng luôn cảm thấy đây là số mệnh sắp đặt, một trụ cũng không được thiếu. Lục Châu thậm chí còn có cảm giác, thập đại Thiên Khải Chi Trụ là chuẩn bị cho hắn.
“Tất cả đứng yên ở đây, không được động.” Hư ảnh Lục Châu loé lên, vọt về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Đoan Mộc Điển lắc đầu thở dài: “Cứng đầu! Hệt như lúc trước!”
Nói xong Đoan Mộc Điển quay đầu nhìn đoàn người Ma Thiên Các: “Lát nữa nếu tình hình không ổn, ta mang các ngươi rời đi, đừng cách xa ta hơn trăm mét.”
“Vâng.” Mọi người gật đầu.
Đoan Mộc Điển cầm ngọc phù trong tay, căng thẳng nhìn theo bóng Lục Châu.
...
Phía chân trời.
Lục Châu lẻ loi một mình bay tới, tốc độ phi hành không nhanh nhưng thẳng tiến.
Khi hắn bay tới gần Thiên Khải Chi Trụ, hai vầng trăng sáng kia lại xuất hiện, cường quang rạng rỡ rọi khắp tứ phương.
Lục Châu truyền âm nói: “Thanh Long Mạnh Chương?”
Oanh!
Thân thể khổng lồ trước mặt khẽ động, toàn thân nó dài đến vạn trượng khẽ du động trong làn mê vụ.
So sánh với nó, Lục Châu chỉ là một hạt bụi giữa thiên địa, nhỏ bé đến cực điểm.
Hai vầng trăng rọi quang mang xuống người Lục Châu, tựa như Lục Châu đang đứng dưới ánh đèn sân khấu.
Đoàn người Ma Thiên Các căng thẳng vô cùng, mở to mắt nhìn thân ảnh nhỏ bé của Các chủ đứng giữa đoàn quang mang.
Lục Châu cao giọng nói từng câu từng chữ: “Lão phu muốn thương lượng với ngươi một việc, ngươi thấy thế nào?”
Trong mê vụ không có tiếng đáp lời.
Đúng lúc này, một quang đoàn màu trắng bắn ra nhanh như tia chớp, quang trụ tráng kiện xuyên thủng thân thể Lục Châu.
Oành!
“Sư phụ!”
Đoan Mộc Điển lập tức nhấc tay tạo ra một tầng bình chướng ngăn trở đám người: “Tỉnh táo lại!”
Hắn lo lắng không thua gì bọn họ. Mạnh Chương không cho Lục Châu một cơ hội thương lượng nào đã ra tay tấn công. Mà lực lượng đó… lại cường đại đến thế!
Dưới lực lượng này, thánh nhân cũng bị miểu sát thành cặn bã.
Khi tất cả mọi người đều lo lắng đến cực điểm, thân ảnh Lục Châu lại hiện ra rõ ràng, lơ lửng giữa không trung, thản nhiên nói: “Chỉ phí công thôi.”
Đoan Mộc Điển cùng Đoàn người Ma Thiên Các đều hoang mang.
Ngao !
Mê vụ rung động, thiên địa rung chuyển. Mạnh Chương dường như cũng rất kinh ngạc khi thấy Lục Châu không hao tổn lấy một sợi tóc. Nó gầm lên một tiếng đầy giận dữ.
Xoẹt!!
Trong mê vụ hình thành một đạo lôi điện cực lớn đánh xuống Lục Châu.
Hư ảnh loé lên, Lục Châu na di ra xa nhưng lôi điện cũng chuyển hướng đánh tới.
Oành!
Lần này khác với lần trước, Lục Châu cảm giác được toàn thân tê liệt, một dòng điện mạnh đến cực hạn truyền đi khắp kỳ kinh bát mạch, hội tụ vào đan điền khí hải của hắn.
Lục Châu trợn trừng mắt, cảm nhận được khí tức trong cơ thể đang biến hoá.
Không kích hoạt Đỡ Đòn Chí Mạng?
Điều này nói rõ đòn tấn công của Mạnh Chương không tạo thành sát thương chí mạng đối với Lục Châu.
Đám người kinh ngạc đến ngây người. Vậy mà cũng chống đỡ được?
Lục Châu cau mày lăng không đứng giữa không trung, toàn thân cứng ngắc. Nguyên khí như ẩn như hiện, hơi thở mong manh. Một khi nguyên khí bị chặt đứt, hắn sẽ rơi xuống.
Dưới trạng thái bị trọng thương, cho dù có bao nhiêu Đỡ Đòn Chí Mạng cũng chẳng ích gì.
Lục Châu cố gắng điều động lực lượng Thiên Tướng. Ông !
Khi lam pháp thân xuất hiện trong đan điền khí hải, một màn thần kỳ xuất hiện: dòng điện khiến toàn thân Lục Châu tê dại đột nhiên điên cuồng hội tụ vào lam pháp thân!
Cảm giác cứng đờ trong kỳ kinh bát mạch biến mất, khí huyết lưu chuyển. Lục Châu ngẩng đầu nhìn hai vầng trăng, trong mắt đã có chút tức giận:
“Mạnh Chương, ngươi thân là thiên chi tứ linh mà bây giờ lại biến thành chó săn cho Thái Hư. Lão phu đã nhìn lầm ngươi rồi.”
Sóng âm truyền đến chân trời, trong mê vụ Mạnh Chương phát ra âm thanh trầm thấp truyền ra phương viên trăm dặm. Trên không trung lại vang lên tiếng lôi điện nổ lốp bốp.
Sau đó, một đạo thiên lôi còn mạnh mẽ và đáng sợ hơn trước từ từ hình thành.
Đoan Mộc Điển không cố kỵ nữa, quát lên: “Không ai được phép nhúc nhích!”
“Tiền bối?!”
“Ta là đại thánh nhân của Ma Thiên Các, lời ta không có giá trị nào sao?” Đoan Mộc Điển nhướng mày.
Đám người không nói gì nữa.
Thân ảnh nhoáng lên, trong chớp mắt Đoan Mộc Điển đã đi tới bên cạnh Lục Châu, chộp lấy hắn: “Đi!”
Lục Châu nhíu mày hỏi: “Ngươi đang làm gì?”
Đoan Mộc Điển nhìn lên đám lôi điện vần vũ đang ngưng tụ trên bầu trời, nói nhanh: “Lôi kiếp là con đường mà tu hành giả muốn thông qua Mệnh Quan đều phải trải nghiệm một lần, nhưng nó cực kỳ hung hiểm! Ngươi không nên tiếp xúc với nó sớm như vậy, một khi xảy ra chuyện thì tu vi của ngươi sẽ mất hết!”
“Mệnh Quan?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.
“Nói nhảm!”
Đoan Mộc Điển luôn cảm thấy lão hữu của mình quá ngây thơ, sự tình gì cũng cần hắn phổ cập kiến thức mới biết, đành phải giải thích:
“Có rất nhiều phương thức để chân nhân thành thánh, ngươi không cần chọn loại phương thức hung hiểm nhất này. Lôi kiếp sẽ ảnh hưởng không tốt đến tâm cảnh, tin ta đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận