Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 821

Ầm! Nam Cung Vệ đá hắn một cước, trừng mắt nói: “Đến lúc này rồi mà còn dám mạnh miệng?”
“Mạnh miệng? Cơ tiền bối, ngươi dám giết ta sao? Ta thề với trời, Thiên Vũ Viện nhất định sẽ huyết tẩy kim liên giới!”
Sắc mặt Lục Châu bình tĩnh dị thường, nhưng mọi người đã tức giận muốn điên lên. Trong thiên hạ này, nào có ai dám đứng trước mặt tổ sư gia Ma Thiên Các mà khiêu khích?
“Một khi mệnh thạch của bọn ta dập tắt, Thiên Vũ Viện sẽ lập tức biết ngay. Nếu thức thời thì mau thả bọn ta ra!”
Lục Châu đi tới, Phong Nhất Chỉ và Nam Cung Vệ vừa định mở miệng đã thấy Lục Châu giơ tay lên ngăn lại, ra hiệu hai người không cần phải nói.
Hai tên tu hành giả hồng liên chột dạ lùi lại một bước.
“Ngươi đang uy hiếp lão phu?” Lục Châu thản nhiên hỏi.
“Cứ xem là thế đi…” Hai người vẫn kiên trì với thái độ trước đó. Bất kỳ phương pháp nào khác đều không thể giúp bọn hắn sống sót, chỉ có thể dựa vào hồng liên giới để uy hiếp tên cửu diệp này.
“Đừng nói là mấy tên ngũ diệp nho nhỏ như các ngươi… Cho dù là cửu diệp đích thân tới, lão phu cũng không thèm liếc mắt.”
“Hả?”
Tên quỳ bên trái đột nhiên cảm giác được hàn mang hiện lên, hắn ngẩng đầu nhìn, thấy trong tay Lục Châu là một thanh kiếm tinh xảo đẹp đẽ, quanh lưỡi kiếm toát ra phù văn màu đen. Toàn thân hắn chấn động. Màu đen?!
“Tiền bối !”
Xoẹt! Lưỡi kiếm đã vạch qua yết hầu hắn.
Máu tươi cuồn cuộn chảy ra. Đơn giản, sạch sẽ, lưu loát. Hắn gần như không kịp cảm thấy đau đớn, khí tức sinh mệnh đã hoàn toàn biến mất. Máu tươi ướt đẫm vạt áo, đỏ như màu của hồng liên. Hắn ngoẹo đầu ngã xuống.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới khen thưởng thêm 1.000 điểm.].
Tên đồng bọn còn lại trừng to mắt.
Lục Châu nhìn sang hắn. “Ngươi muốn nói gì?”
“Ta không còn lời nào để nói. Việc đã đến nước này, muốn đánh muốn giết gì thì tuỳ ngươi.” Hắn ngoảnh đầu lại tỏ vẻ thoải mái.
“Lão phu có thể giết Khương Văn Hư, có thể giết Cố Minh, có thể giết Xích Diêu, Cùng Kỳ… Ngươi nói cho lão phu nghe xem, vì sao lão phu không thể giết ngươi?” Bàn tay Lục Châu vươn ra bóp cổ hắn.
Vừa nghe được mấy cái tên Lục Châu kể, trên mặt hắn lộ vẻ sợ hãi. Hai chân hắn đung đưa trên mặt đất, mặt đỏ tới mang tai, hai tay vỗ vào bàn tay Lục Châu.
“Tha… tha mạng…” Hắn hoảng sợ nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Lục Châu.
“Muộn.”
Rắc! Năm ngón tay khép lại.
Xương cổ đứt đoạn. Hắn ngoẹo đầu không còn khí tức.
Mọi người tuy đều cảm thấy rất hả giận nhưng không ai dám lên tiếng. Cho dù cảnh tượng vừa rồi không có quang mang bay múa, không có cương khí bạo phát, nhưng lại khiến bọn họ cảm thấy càng đáng sợ hơn.
Nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, trong lòng bọn họ đều ghi nhớ thật kỹ một điều: đừng bao giờ uy hiếp cao thủ.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới khen thưởng thêm 1.000 điểm.].
Hai người cộng lại là năm ngàn điểm công đức, nhẹ nhõm hơn hẳn khi giết Cùng Kỳ. Lục Châu còn đang sầu muộn vì thiếu điểm mà hai tên này lại cứ lao đầu vào chỗ chết, không giết bọn hắn, Lục Châu sao xứng đáng với cái danh Cơ lão ma?
Mọi người vẫn còn im lặng không nói nên lời. Lục Châu không để ý tới hai thi thể mà quay sang hỏi Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ: “Vì sao hai người các ngươi lại tới Dự Châu?”
Nam Cung Vệ lúc này mới tỉnh táo lại, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, lắp bắp nói: “Bẩm Cơ… Cơ tiền bối…”
“Đừng căng thẳng. Lão phu vốn là người nhân từ.”
Nam Cung Vệ đành nuốt nước miếng đáp: “Chúng ta biết hung thú tấn công thành trì của nhân loại nên có ý định đi ra ngoài lịch luyện.”
“Trưởng lão Sở Nam có nói Cơ tiền bối muốn truyền đạo cửu diệp… mấy người bọn ta sao có thể không đến.” Phong Nhất Chỉ thành thật nói.
Bọn hắn kẹt lại ở bát diệp quá lâu rồi, nếu có thể tìm được phương pháp tấn thăng cửu diệp thì còn gì tốt hơn.
Đám tu hành giả trên không trung nghe vậy cũng cực kỳ vui mừng. Trước đó chỉ là tin đồn, hiện tại được nghe tin tức xác thực, bọn họ đương nhiên mừng rỡ không thôi. Dù bây giờ chưa phải bát diệp nhưng chắc chắn sau này cũng phải dùng đến, thế là ai nấy đều khom người hành lễ:
“Lòng dạ Cơ tiền bối quảng đại biết bao, là tấm gương của tất cả mọi người!”
Chuyện trước mắt đã giải quyết xong, Lục Châu vuốt râu gật đầu, quay sang nói với Bệ Ngạn. “Về Ma Thiên Các.”
Mọi người lại cung kính khom người: “Cung tiễn Cơ tiền bối!”
Lục Châu nhảy lên lưng Bệ Ngạn bay vút lên không trung. Nhìn xuống tiểu Cùng Kỳ đang ngồi bên chân mình, hắn thở dài một tiếng.
Vừa bay lên, Lục Châu nhìn thấy bách tính trong thành đang đổ xô ra đường ngẩng đầu nhìn lên, nhưng có lẽ do dáng vẻ Bệ Ngạn quá mức hung tàn nên dân chúng đều cho nó là hung thú, ai nấy đều bỏ chạy tứ tán trốn vào trong nhà.
Lục Châu bèn lấy Thẻ Nguỵ Trang ra bóp nát. Pháp thân cửu diệp lập tức xuất hiện sừng sững giữa trời, chín mảnh liên diệp toả ra kim quang rực rỡ đến loá mắt chiếu rọi toàn thành.
Các tu hành giả lập tức khom người lễ bái.
Bách tính thấy vậy rốt cuộc cũng hiểu ra người vừa rời đi chính là vị cửu diệp đương thời, lập tức quỳ xuống đất thành kính bái lạy.
[Ting ! thu hoạch được 30.000 người thành kính lễ bái, ban thưởng 30.000 điểm công đức.].
Quả thật Lục Châu cố ý thể hiện pháp thân cửu diệp để thu hoạch điểm công đức lễ bái. Nếu cố ý bày ra pháp thân cưỡng ép người khác quỳ bái thì sẽ không có tác dụng, thế nên phải biết tận dụng thời cơ.
Lễ bái phải mang theo thành kính và biết ơn mới thu hoạch được điểm công đức, nếu không lúc trước khi đám tu hành giả trong thành hành lễ thì Lục Châu đã được ban thưởng rồi. Thẻ Nguỵ Trang có giá mười ngàn điểm một tấm, chi phí cực cao nên không thể đem ra để đánh cược.
Mười giây thoáng qua rất nhanh, pháp thân cửu diệp tiêu tán trong không trung, đám tu hành giả tán thưởng không thôi.
“Cơ tiền bối là vô địch đương thời, không cần dùng tu vi cửu diệp cũng có thể đánh giết Cùng Kỳ.”
“Đó gọi là tự tin đấy… Cùng là bát diệp, hai người chúng ta hợp lực cũng không làm gì được Cùng Kỳ, mà Cơ tiền bối thì ngược lại, chỉ có một thân một mình cũng có thể đánh cho Cùng Kỳ không còn lực hoàn thủ. Cùng là bát diệp mà khoảng cách như trời với đất.”
Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ đều cảm khái không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận