Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1176

Tiêu Vân Hoà nâng tay vồ lấy, dùng tay không bóp nát chưởng ấn kia, nhẹ nhàng vân đạm phong khinh.
Nam Cung Ngọc Thiên trầm mặc.
Lão già này… quả nhiên có chuẩn bị mới đến.
Khi hắn đang suy nghĩ làm thế nào mới giết người được, phương bắc đột nhiên có ba đạo hắc ảnh cấp tốc bay tới.
“Hôm nay thật là náo nhiệt.”
Nam Cung Ngọc Thiên và Tiêu Vân Hoà đồng thời nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Vu Triều thấp giọng nói: “Là Thẩm Phán Giả đại nhân Giang Cửu Lý, chúng ta có nên rút lui hay không?”
Suy cho cùng bọn hắn đã rời khỏi Hắc Tháp, là đối tượng đang bị Hắc Tháp truy nã. Lỡ như Hắc Tháp phái người tới quá mạnh thì bọn hắn muốn đi cũng đã muộn.
Ba đạo hắc ảnh đáp xuống bên cạnh trận kỳ, nhìn lướt qua hoàn cảnh trước mặt rồi bật cười ha hả:
“Nam Cung Ngọc Thiên…”
Nam Cung Ngọc Thiên thản nhiên chào hỏi: “Ta còn tưởng là ai, hoá ra là Giang thẩm phán.”
Giang Cửu Lý mặc hắc bào, dáng người thẳng tắp không hề thua kém Nam Cung Ngọc Thiên về khí thế. “Bạch Tháp các ngươi đúng là không biết xấu hổ, dám bày ra trận kỳ ở đây, muốn khai chiến với Hắc Tháp sao?”
Nam Cung Ngọc Thiên cười đáp:
“Giang thẩm phán đừng vội tức giận. Các ngươi vẫn nên xử lý việc nhà trước đi đã rồi hãy nói ta.”
Việc nhà?
Giang Cửu Lý nhìn lại hai người đang bị vây trong trận kỳ. Không quen.
Sau đó hắn nhìn về phía đám người Tiêu Vân Hoà, chưa nhận ra Tiêu Vân Hoà nhưng lại phát hiện mấy người Vu Triều, lập tức lạnh lùng nói:
“Thật to gan, bắt đám người phản bội này lại cho ta!”
“Vâng.” Hai tên thành viên Hắc Tháp đứng bên cạnh lập tức bay tới.
Tiêu Vân Hoà thản nhiên nói: “Giang Cửu Lý, nhiều năm không gặp, tính tình ngươi ngày càng táo bạo.”
Giang Cửu Lý giật mình, lại lần nữa dò xét người đứng đầu, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Tháp… Tháp chủ? Thì ra là Tiêu tháp chủ, chẳng trách Vu Triều không tỏ ra sợ hãi.”
“Nơi này không có việc của ngươi, ta đề nghị ngươi tốt nhất nên rời đi sớm.”
“Rời đi?” Giang Cửu Lý nghi hoặc.
Nam Cung Ngọc Thiên cười ha hả, kể lại đầu đuôi sự việc một lần.
Giang Cửu Lý hiểu ra, âm thầm gật đầu nói: “Các ngươi đang chờ sư phụ của hai người này tới? Đừng chờ, Hắc Tháp Bạch Tháp làm việc không cần nhìn sắc mặt người khác. Nam Cung Ngọc Thiên, hôm nay ta không muốn đánh nhau với ngươi.”
Nam Cung Ngọc Thiên cười nói: “Giang thẩm phán nể tình như vậy, ta sao có thể không đồng ý. Hôm nay Bạch Tháp sẽ không nhúng tay vào việc nhà của các vị.”
“Được.”
Nam Cung Ngọc Thiên nói với Tiêu Vân Hoà:
“Tiêu tháp chủ, ta đã chờ lâu như vậy cũng không thấy ai đến. Thật xin lỗi, thời gian của ta có hạn, không rảnh lãng phí ở chỗ này. Nếu muốn bọn hắn sống thì để bọn hắn đến Bạch Tháp đi.”
Vừa nói hắn vừa vung tay lên, ba thanh trận kỳ ông ông rung động rồi thu nhỏ lại, bay vào lòng bàn tay hắn.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung nhìn nhau, thân ảnh nhoáng lên bay về phía Tiêu Vân Hoà.
Nam Cung Ngọc Thiên đột nhiên tung chưởng, một bạch sắc chưởng ấn từ trên trời ầm ầm giáng xuống.
“Các ngươi đi không được.”
Tiêu Vân Hoà lập tức lấy ra vũ khí sáu cạnh màu đen có hình chóp, vũ khí toả ra u quang đâm về phía chưởng ấn.
Phanh! Chưởng ấn vỡ vụn.
Ba phương thế lực tạo thành thế chân vạc, không ai dám vọng động, nhưng không ngờ Nam Cung Ngọc Thiên lại ra tay trước.
Giang Cửu Lý liếc nhìn hắn: “Nam Cung Ngọc Thiên, ngươi đây là đang muốn giết người?”
“Bọn hắn giết người thì phải đền mạng, chẳng lẽ không đúng? Hắc Tháp các ngươi lại không phân phải trái như thế?” Nam Cung Ngọc Thiên cười lạnh nói, “Tiêu Vân Hoà, ngươi tốt nhất đừng có nhúng tay vào!”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung nhìn nhau rồi đồng loạt thi triển chiêu thức mạnh nhất. Kiếm cương và đao cương xuất hiện đầy trời.
Thân ảnh Nam Cung Ngọc Thiên loé lên, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hai người, tung ra một chưởng.
Tiêu Vân Hoà đang chú ý tới Giang Cửu Lý, không ngờ Nam Cung Ngọc Thiên lại bộc phát tốc độ nhanh như vậy.
Chưởng ấn đánh tới, Vu Chính Hải lao ra, dùng kim sắc Tinh Bàn ngăn ở phía trước. “Để ta.”
Ầm!
Kim sắc Tinh Bàn bị đánh đến vặn vẹo biến hình.
“Đại sư huynh!”
Ngu Thượng Nhung cả kinh vươn tay đỡ lấy Vu Chính Hải, hai người đồng thời bay ngược ra sau.
Địch nhân quá cường đại, bọn hắn không cách nào ứng phó.
Tiêu Vân Hoà quát lên: “Nam Cung Ngọc Thiên!”
Nam Cung Ngọc Thiên hạ xuống đất, cười nói: “Đừng có làm ra vẻ, thứ cho ta nói thẳng, toàn bộ các vị đang có mặt ở đây cộng lại cũng không phải là đối thủ của ta.”
Hắn đi từng bước về phía Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. “Để cho các ngươi sống lâu như vậy là đủ rồi.”
Bàn tay vừa nâng lên !
Trong rừng cây sau lưng Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đột nhiên truyền đến âm thanh:
“Ngươi muốn gặp lão phu?”
Hả?
Nam Cung Ngọc Thiên theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một lão giả đang đứng trên lưng Đế Giang, tay chắp sau lưng quan sát hắn.
Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn tới.
Đến rồi! Trong lòng Tiêu Vân Hoà rốt cuộc cũng thở phào.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đứng thẳng người lên rồi khom lưng hành lễ: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Nam Cung Ngọc Thiên nhíu mày: “Ngươi chính là sư phụ của bọn hắn?”
Lục Châu hờ hững nhìn Nam Cung Ngọc Thiên: “Lão phu đang hỏi ngươi.”
“Đúng vậy, ta muốn gặp ngươi! Lão tiên sinh, đồ đệ của ngươi giết người Bạch Tháp ta, chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Vu Chính Hải lập tức lên tiếng: “Sư phụ, là tên Điền Minh kia muốn giết người đoạt bảo. Đồ nhi bị ép phải phản kích, cầu sư phụ minh giám!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận