Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 177: Ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, không phục thì đánh

“Cáo từ.”
Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn về phía đám đệ tử trên Kiếm Đàn.
Hắn khẽ gật đầu với bọn họ, khoé môi vẫn nở nụ cười thản nhiên.
Thân ảnh loé lên, chỉ giây lát sau đã xuất hiện trên không trung cách Kiếm Đàn hơn mười trượng rồi rời khỏi bình chướng, biến mất không còn bóng dáng.
Áp lực đè lên La Sĩ Tam bỗng nhiên yếu đi, hắn vội vàng hạ xuống…
Khi đáp xuống Kiếm Đàn, hắn lảo đảo lui lại một bước.
“Sư phụ!”
Hai tên đệ tử vội vàng bước lên đỡ hắn.
La Sĩ Tam bình phục lại tâm tình mới nói: “Thông tri cho các vị trưởng lão, ta đổi ý… Đinh Phồn Thu là đệ tử hạch tâm của Vân Tông chúng ta, Hắc Mộc Liên chỉ là vật ngoài thân. Mạng người quan trọng hơn, ta đồng ý trao đổi.”
“Vâng.”
Trong một lương đình trên sườn núi cách Kiếm Đàn vài dặm.
Tư Vô Nhai nhìn về phía Kiếm Đàn, miệng cười nói: “Nhị sư huynh vì tiểu sư muội mà phá lệ không giết hắn, thật khiến ta kinh ngạc vô cùng.”
Ngu Thượng Nhung ngồi tựa lưng trên lương đình, thản nhiên nói: “Tiểu sư muội có thiên phú cực lớn, nếu không đả thông được khí hải thì thật đáng tiếc… Quy củ đều có thể thay đổi. Nhân định sẽ thắng thiên.”
“Trước đây ta nhận được tin tức Vân Tông cự tuyệt dùng Hắc Mộc Liên để trao đổi với Ma Thiên Các… Nhị sư huynh làm vậy là thêm dầu vào lửa, sẽ có hai khả năng phát sinh.”
Tư Vô Nhai chậm rãi nói tiếp. “Một là, Vân Tông bị dồn vào đường cùng, mâu thuẫn với Ma Thiên Các ngày càng căng thẳng không thể hoà hoãn. Hai là, Vân Tông ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, thành thành thật thật lấy Hắc Mộc Liên ra trao đổi. Nhị sư huynh… huynh không sợ Vân Tông sẽ đi theo con đường thứ nhất sao?”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp. “Lão thất, đệ thông minh như vậy, hẳn phải minh bạch đạo lý cơ bản nhất của thế giới này…”
“Xin rửa tai nghe?”
“Không phục… thì đánh cho tới khi phục là được.” Sau đó Ngu Thượng Nhung lại khẽ lắc đầu. “Chỉ là… ta vốn không phải là người thích sử dụng bạo lực.”
Tư Vô Nhai nghe vậy bèn chắp tay nói: “Một lời của nhị sư huynh hơn cả đọc sách mười năm.”
Ngu Thượng Nhung nói: “Tiếp tục giúp ta trông chừng Vân Tông nhé…”
“Xin nhị sư huynh yên tâm.”
“Làm phiền rồi.”
“Sư huynh đừng khách khí.”
Tư Vô Nhai khom người chắp tay, khi đứng thẳng người lên lại đã chẳng còn thấy bóng dáng Ngu Thượng Nhung đâu, bên tai vẫn còn văng vẳng ba tiếng ‘làm phiền rồi’ của hắn.
Tư Vô Nhai nở nụ cười nói thầm: “Chỉ mong tiểu sư muội thật sự hồn nhiên ngây thơ như lời hai vị sư huynh nói, mới không khiến hai vị phải khổ tâm.”
Ngày hôm sau, trong đại điện Ma Thiên Các.
Mấy tên đồ đệ đứng hai bên trái phải.
Lục Châu đang tự hỏi nên thương lượng với Vân Tông như thế nào để đạt được Hắc Mộc Liên.
Vân Tông có thất đàn, cường giả như mây.
Ma Thiên Các bây giờ đã không còn như xưa. Nếu có đại đồ đệ và nhị đồ đệ ở đây thì hắn có thể hoàn toàn đi ngang trong thiên hạ Đại Viêm, chẳng ai dám ngăn cản hắn.
Nhưng bây giờ Ma Thiên Các chỉ có Hoa Vô Đạo có thực lực mạnh nhất…
Còn Phạm Tu Văn thì đang khôi phục thương thế.
Diệp Thiên Tâm cũng đang trong quá trình tái tạo đan điền khí hải, hơn nữa nàng cũng không còn là đệ tử Ma Thiên Các.
Chiêu Nguyệt chỉ mới khôi phục được một nửa tu vi, huống hồ bản thân nàng còn chưa đột phá tới Nguyên Thần cảnh.
Cho nên muốn đến Vân Tông thì không thể sử dụng phương pháp bạo lực được.
Hay là ăn trộm?
Trong đầu Lục Châu vừa mới nghĩ tới ý niệm không thực tế này thì ngoài đại điện bỗng truyền tới thanh âm: “Hoa trưởng lão đến.”
Hoa Vô Đạo trông đầy sức sống, khí phách phấn chấn bước vào trong đại điện, ngay cả trong từng bước đi cũng thấy có thần hơn trước kia rất nhiều.
Vào trong đại điện, Hoa Vô Đạo chắp tay nói với Lục Châu: “Các chủ, Vân Tông gửi phi thư, đáp ứng dùng Hắc Mộc Liên để đổi lấy Đinh Phồn Thu. Hiện tại bọn họ đã phái đặc sứ tới Ma Thiên Các.”
Trong lòng Lục Châu khẽ động nhưng trên mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh thường ngày. “Đổi ý rồi sao?”
“Chuyện này…”
Hoa Vô Đạo cũng không biết tại sao Vân Tông lại đột nhiên thay đổi chủ ý. Hắn vốn xuất thân từ Vân Tông, hiểu rất rõ thất đàn Vân Tông luôn rất khó đạt được sự nhất trí về một việc gì đó. Loại sự tình như Ma Thiên Các đòi Hắc Mộc Liên đương nhiên sẽ bị Vân Tông cự tuyệt. Nhưng bây giờ họ lại đột nhiên đồng ý đổi khiến hắn cũng thấy bất ngờ.
Nhưng những chuyện này cũng không mấy quan trọng.
Đã đồng ý trao đổi thì đây chắc chắn là chuyện tốt.
“Các chủ, nếu Vân Tông đã nguyện ý trao đổi thì sao không nhân cơ hội này để hoà hoãn quan hệ hai bên… Ma Thiên Các tuy mạnh nhưng lại có quá nhiều kẻ thù, sau này khi Các chủ…” Hoa Vô Đạo ngừng lại, hắn vốn định nhắc tới đại nạn mười năm nhưng chợt thấy không ổn bèn nói trại đi. “Dù sao thêm một bằng hữu vẫn hơn là thêm một kẻ địch.”
Lục Châu liếc mắt nhìn Hoa Vô Đạo, lạnh nhạt nói: “Hoa trưởng lão, tâm ý của ngươi ta hiểu… nhưng mà Ma Thiên Các không cần loại bằng hữu như vậy.”
“Vậy sau này…”
“Chuyện sau này để sau này nói.” Lục Châu nhấn mạnh. “Bản toạ có nhiều thời gian.”
Hoa Vô Đạo không dám nói thêm gì nữa.
Hắn cũng cảm thấy mình gia nhập Ma Thiên Các chưa lâu nên phong cách làm việc còn chưa hoàn toàn phù hợp.
Nhưng chuyện này có gấp cũng không được, cứ từ từ rồi cũng sẽ ổn thôi.
Ít nhất cho tới bây giờ, những điều Ma Thiên Các làm Hoa Vô Đạo đều có thể tiếp nhận.
“Các chủ, cho dù Vân Tông đồng ý trao đổi Hắc Mộc Liên thì chúng ta cũng chỉ mới có một mảnh. Vẫn chưa đủ để đả thông khí hải.” Hoa Vô Đạo nói.
Lục Châu gật đầu. “Ngươi có biết có tất cả bao nhiêu mảnh Hắc Mộc Liên không?”
Hoa Vô Đạo đáp.
“Theo ta biết thì có năm mảnh. Ngoại trừ một mảnh của Vân Tông thì mảnh thứ hai nằm trong tay Đoan Lâm Học Phái ở phía Tây Nam Đại Viêm, mảnh thứ ba ở Nhung Bắc, mảnh thứ tư thuộc về Thiên Tuyển Tự, còn mảnh thứ năm đang không biết ở đâu…”
Điều Hoa Vô Đạo vừa nói cũng tương tự với kiến thức trong đầu Lục Châu.
Lục Châu khẽ vuốt râu. “Theo ý của ngươi thì bản toạ nên lấy mảnh thứ hai từ tay ai đây?”
“Đoan Lâm Học Phái ở tận Tây Nam, Nhung Bắc ở bên ngoài Đại Viêm, cho nên… chỉ còn lại Thiên Tuyển Tự.” Hoa Vô Đạo nói. “Thiên Tuyển Tự có mối quan hệ tốt với Đại Không Tự, đều thuộc Phật môn. Phật môn từ xưa đến nay không phân biệt chính ma, nếu thương lượng ổn thoả thì có thể lấy được.”
Lời của hắn cũng rất có lý.
Đúng lúc này, Minh Thế Nhân đứng bên cạnh đã lâu bỗng mở miệng nói: “Sư phụ, đồ nhi có một kế.”
“Nói đi.”
“Lão bát trước nay vẫn quan hệ tốt với bên Thiên Tuyển Tự… Chúng ta có thể để hắn tới đó đàm phán.” Minh Thế Nhân nói.
“Có quan hệ?”
“Mấy năm nay lão bát rời khỏi Ma Thiên Các, vì muốn có được thủ đoạn bảo mệnh nên đã bỏ không ít công sức ra để giao hảo với Thiên Tuyển Tự. Bảo Thiền Y trên người hắn cũng lấy được từ Thiên Tuyển Tự đó.” Minh Thế Nhân kể rõ sự tình.
“Gọi nó tới.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân nhanh chân chạy ra ngoài.
Không bao lâu sau, Chư Hồng Cộng vẻ mặt ngơ ngác bị Minh Thế Nhân lôi vào trong đại điện.
Đã hơn một tháng trôi qua, Chư Hồng Cộng gầy đi rất nhiều.
Khi bước chân vào đại điện Ma Thiên Các lần nữa, Chư Hồng Cộng vẫn còn cảm thấy căng thẳng, hắn còn hồi hộp hơn cả người mới đến, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ! Sư phụ thiên thu vạn đại, vạn thọ vô cương!” Chư Hồng Cộng vừa đến giữa đại điện đã quỳ sụp xuống, vô cùng thành kính hô to.
Minh Thế Nhân nhướng mày.
Sự tồn tại của con heo này đúng là che đi mất hào quang của mình nha!
Lục Châu nói: “Lão bát… vi sư niệm tình ngươi bị người mê hoặc nên cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội.”
Chư Hồng Cộng nghe vậy lập tức mừng rỡ vô cùng.
“Đồ nhi nguyện ý lập công chuộc tội, dù lên núi đao hay xuống biển lửa, đồ nhi cũng không tiếc mạng sống, tuyệt không nhíu mày!”
“Rất tốt.”
Lục Châu nói. “Vậy ngươi đến Thiên Tuyển Tự mang Hắc Mộc Liên về đây.”
Chư Hồng Cộng đầu đầy nghi hoặc.
Thiên Tuyển Tự?
Hắn lập tức bị choáng váng.
Vẻ mặt Chư Hồng Cộng vô cùng đau khổ nhưng lại không dám nói ra lời phản đối.
Thấy hắn có vẻ không tình nguyện, Lục Châu bèn hỏi: “Ngươi không đồng ý?”
“Không không không… đồ nhi nguyện ý mà! Đồ nhi nhất định sẽ mang Hắc Mộc Liên về cho người!” Chư Hồng Cộng nghĩ một đằng nói một nẻo.
Minh Thế Nhân cười nói: “Vậy thì đệ mau lên đường đi. Với giao tình giữa đệ và bọn họ thì chắc không gặp khó khăn gì đâu. Tin tưởng sư huynh, ta sẽ không hại đệ. Mau đi đi, nhớ là đệ chỉ đi thương lượng, phải thường xuyên gửi phi thư về…”
“Ta xuất phát ngay.”
Chư Hồng Cộng cúi đầu khom lưng rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu nhìn theo bóng hắn rời đi cho đến khi khuất hẳn, mới mở miệng hỏi: “Đặc sứ Vân Tông bao giờ mới đến?”
“Khoảng ba canh giờ nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận