Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1142

Hắn vung tay lên, chỉ về phía hai bộ thi thể bị vất ở một bên, một hắc một bạch, vừa vặn là hai người Hắc Ngô Vệ Bạch Ngô Vệ một Mệnh Cách chạy trốn về phương bắc ban nãy.
Con ngươi Liên Tinh co rụt lại: “Ngươi giết người Bạch Tháp bọn ta?”
Thẩm Tất trừng to mắt, túm lấy trường kích, lui về sau mấy mét, trong mắt toát lên vẻ tuyệt vọng: “Tiền bối là người của Bạch Tháp?”
Lục Châu lắc đầu nói: “Chỉ là Bạch Tháp, lão phu còn không để vào mắt.”
Nghe vậy, Thẩm Tất thở phào một hơi. Suýt nữa đã bị hù chết.
Lục Châu liếc mắt nhìn hai bộ thi thể, khẽ lắc đầu: “Đáng tiếc…”
“Tiếc sao?” Thẩm Tất không tài nào hiểu nổi ý Lục Châu.
“Ngươi nói tiếp đi.” Lục Châu ra hiệu.
Thẩm Tất gật đầu. “Sau khi chúng ta chạy trốn, Hắc Tháp nhất định sẽ hạ lệnh truy nã, huynh đệ chúng ta chỉ mong được sống yên phận, cầu xin lão tiền bối thu lưu!”
Sự tình đột nhiên trở nên thú vị. “Với tu vi của các ngươi có thể ngao du bốn bể, thiên hạ lớn như vậy chẳng lẽ không có đất dung thân cho hai ngươi?”
Thẩm Tất thở dài, cởi áo ra. Trên ngực hắn có khắc một đoá hắc liên rất mới.
“Hắc Ngô Vệ là người chấp hành, mỗi lần ra ngoài làm việc đều bị hạn chế thời gian rất nghiêm ngặt. Trong khoảng thời gian quy định nếu không về sẽ bị Hắc Tháp truy nã. Lần này Hắc Tháp càng ra tay độc ác, hạ ấn ký hắc liên lên người ta, hoặc ta phải tự móc tim mình ra, hoặc trở về hắc liên.” Thẩm Tất chật vật nói, “Nếu thật sự còn có đường trốn, ta sao lại đi tới nơi này, sao phải giết hai người này làm gì?”
Liên Tinh nở nụ cười buồn bã: “Ngươi trốn không thoát… ha ha, ngươi trốn không thoát…”
Lục Châu nâng tay, cương phong vạch tới đánh vào mặt Liên Tinh. Chát! Gương mặt xinh đẹp lập tức sưng phù lên.
“Lão phu đang nói chuyện, không đến lượt ngươi xen vào.”
Liên Tinh nghẹn họng.
Nàng bị tát một cái ngây ngẩn cả người.
Lục Châu lại nhìn về phía Thẩm Tất, trầm giọng nói: “Ngươi đã bị đánh dấu bằng ấn ký hắc liên, Hắc Tháp tất sẽ tìm được ngươi. Chiêu mượn đao giết người này ngươi dùng rất hay.”
Nghe được mấy chữ ‘mượn đao giết người’, Thẩm Tất giật nảy mình.
“Ta tuyệt không có ý này! Lão tiền bối tu vi cao thâm… Ta chỉ nghĩ, đến Vũ Quảng Bình cũng không phải đối thủ của ngài, mà lúc này Hắc Tháp cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu trong khoảng thời gian này tiêu trừ ấn ký hắc liên thì hai huynh đệ chúng ta sẽ có đường sống!” Thẩm Tất vội vàng giải thích, “Từng câu của Thẩm Tất đều là thật, nếu có nửa lời dối trá sẽ chết không yên lành!”
Lục Châu nhìn Thẩm Tất không chớp mắt. “Ngươi rất sợ chết.”
Thẩm Tất ngẩng đầu, không hiểu vì sao Lục Châu lại nói vậy.
“Huynh đệ của ngươi cũng thế… đều là kẻ sợ chết. Lúc trước khi lão phu chiến với sáu người các ngươi một trận, ba người tiểu đội các ngươi đều sống sót, chỉ có tiểu đội kia là chết hai người. Loại người ham sống sợ chết như các ngươi sao có thể vào được mắt lão phu?”
Thẩm Tất nghe vậy, mặt đỏ tới mang tai, nói không nên lời.
Tên huynh đệ bên cạnh không nhìn được nữa, bèn lôi kéo Thẩm Tất: “Thẩm đại ca, chúng ta đi thôi, đừng cầu xin người ta nữa. Thiên hạ lớn như vậy luôn có chỗ cho chúng ta mà! Chúng ta đi đi !”.
Lục Châu nở nụ cười đùa cợt: “Bây giờ thì có chút cốt khí rồi đó.”
Thẩm Tất thở dài, lặng lẽ đứng lên chắp tay với Lục Châu: “Có lẽ đây là mệnh của chúng ta. Đã quấy rầy rồi…”
“Chờ đã.” Lục Châu trầm giọng gọi.
“Hả?”
“Ngươi muốn sống?” Lục Châu hỏi.
Thẩm Tất gật đầu. Nếu không muốn sống thì cớ gì còn chạy tới đây.
Lục Châu nghiêm túc nói: “Muốn sống cũng được, nhưng quy củ của lão phu ngươi đã biết chưa?”
Thẩm Tất mừng rỡ, vội vàng khom người đáp: “Mời Lục tiền bối nói!”
“Chiêu Nguyệt, nói cho bọn hắn nghe.”
Chiêu Nguyệt lập tức đọc vanh vách môn quy: “Muốn gia nhập Ma Thiên Các cần phải tuân thủ các quy củ sau: Một, đồng môn Ma Thiên Các không được chém giết. Hai, gia nhập Ma Thiên Các phải từ bỏ hoàn toàn quá khứ trước đây. Ba, không được khi sư diệt tổ, ngỗ nghịch phạm thượng. Bốn…”
Lục Châu nghe đến đau đầu, bèn đưa tay ngắt lời Chiêu Nguyệt. “Nói ngắn gọn, mọi việc ở Ma Thiên Các đều phải nghe lời lão phu. Kể cả mạng của ngươi.”
Thẩm Tất cung kính nói: “Việc này là đương nhiên.”
Lục Châu nói thêm: “Một khi vào Ma Thiên Các, địch nhân sau này các ngươi gặp phải sẽ càng ngày càng nhiều, mà bọn hắn còn mạnh hơn Hắc Tháp Bạch Tháp gấp trăm ngàn lần. Có lẽ chỉ trong một đêm các ngươi sẽ mất mạng. Những lời này lão phu phải nói trước, vào Ma Thiên Các chưa chắc là chuyện gì tốt. Đừng vội đưa ra quyết định, hãy nghĩ cho kỹ càng. Lão phu cho các ngươi thời gian mười hơi thở để suy nghĩ.”
Thẩm Tất vốn đã quyết định gia nhập, nay nghe được mấy lời này, trong lòng cả kinh. Ma Thiên Các… lại có năng lực này?
Mười hơi thở sắp trôi qua hết. Lục Châu thở dài lắc đầu. “Xem ra các ngươi không thích hợp với Ma Thiên Các… Tự sinh tự diệt đi thôi.”
Lục Châu vừa nói xong, Thẩm Tất và vị huynh đệ của hắn lập tức lăng không quỳ xuống, đồng thanh hô lên: “Ta nguyện ý gia nhập Ma Thiên Các!”
“Nghĩ kỹ chưa?”
“Đã nghĩ kỹ.” Thẩm Tất cương quyết đáp.
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Nếu vậy… lão phu ban thưởng cho các ngươi vị trí hộ pháp. Từ nay về sau cùng Ma Thiên Các có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, các ngươi có làm được không?”
“Thuộc hạ Thẩm Tất, bái kiến Các chủ!”
“Thuộc hạ Lý Tiểu Mặc, bái kiến Các chủ!”
[Ting ! thu hoạch được hai tên thuộc hạ, ban thưởng 2.000 điểm công đức.].
Lục Châu chú ý thấy độ trung thành của bọn hắn là 30%. Đúng là một con số khởi đầu không tệ. Lúc trước khi Lãnh La mới gia nhập Ma Thiên Các, độ trung thành cũng chỉ có 5%.
Thứ này có thể từ từ bồi dưỡng, không cần vội vã. Mị lực cá nhân của lão phu rất lợi hại, không cần lo lắng việc này.
Ngoài ra thông tin cá nhân của Liên Tinh và những tên Hắc Ngô Vệ Bạch Ngô Vệ đã chết cũng không hiện ra. Quyền hạn hiện tại của Chân Thực Chi Nhãn chỉ nhìn được thông tin của tu hành giả kim liên giới và những người đã đầu quân dưới trướng Lục Châu.
“Đứng lên đi.”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận