Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 696

Lục Châu đã hiểu rõ sự tình, quay sang hỏi Hoa Trọng Dương: “Đệ tử U Minh Giáo thương vong nhiều không?”
“Bẩm Cơ tiền bối, còn chưa kịp kiểm kê. Nhưng trước khi đại chiến U Minh Giáo có gần bảy mươi ngàn huynh đệ, bây giờ chỉ còn chưa đến bốn mươi ngàn…” Hoa Trọng Dương nghèn nghẹn nói.
Soạt!
Ngoài cửa Đại Chính Cung có không ít đệ tử U Minh Giáo xộc vào, toàn bộ đều đỏ mắt nhìn Mạnh Nam Phi.
Mười hai vị đà chủ đồng thời quỳ xuống. “Nay Giáo chủ không có mặt, cầu tổ sư gia làm chủ cho chúng ta!”
“Cầu tổ sư gia làm chủ cho chúng ta!”
“Cầu tổ sư gia làm chủ cho chúng ta!”
Từng tiếng hô vang vọng khắp đại điện. Lưu Thương đã chết, không còn ai nhắc tới hắn nữa.
Lục Châu nhìn về phía Mạnh Nam Phi: “Cho dù lão phu tha cho ngươi, máu và nước mắt của mấy chục ngàn đệ tử U Minh Giáo cũng sẽ không tha ngươi.”
Trong lòng Mạnh Nam Phi run lên. “Cơ tiền bối, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ… đều là vì chủ của mình, đều là vì chủ!”
Lục Châu không thèm để ý đến hắn. “Hoa Trọng Dương.”
“Có vãn bối.”
“Vu Chính Hải không ở đây, vậy tạm thời ngươi hãy tiếp quản U Minh Giáo. Ngươi hãy quyết định vận mệnh của Mạnh Nam Phi.” Lục Châu phất tay.
Hoa Trọng Dương quỳ một gối xuống đáp: “Đa tạ Cơ tiền bối.”
Các đà chủ cũng phấn khởi, ai nấy đều nhìn Mạnh Nam Phi với vẻ căm hận. Hoa Trọng Dương nhìn Mạnh Nam Phi quát: “Cút ra đây.”
Thấy Mạnh Nam Phi không động, Hoa Trọng Dương bước tới kéo hắn đi, nhưng Hoa Trọng Dương vốn đang bị thương, Mạnh Nam Phi theo bản năng tránh né, co về phía sau.
Đúng lúc này, Lục Châu tung ra một chưởng ấn! Bây giờ Lục Châu đã là ngũ diệp, cũng xem như là cao thủ một phương.
Ầm!
Mạnh Nam Phi không có dũng khí trốn, kêu lên một tiếng đau đớn rồi lui lại mấy bước, khoé miệng chảy ra máu tươi.
Lục Châu vẫn không để ý đến hắn mà đứng lên nói: “Hoa Trọng Dương, lão phu sẽ ở lại Hoàng thành mấy ngày. Tàn cuộc ở Thần Đô ngươi hãy thu thập cho tốt. Chỉ cần lão phu còn ở đây, trời này… không sập được!”
Hoa Trọng Dương vốn còn đang sợ sau khi Lục Châu đi, U Minh Giáo sẽ khó mà thu thập chiến cuộc, dù sao bọn họ cũng tổn thất rất nặng nề. Nay có Ma Thiên Các toạ trấn, hắn cầu còn không được.
Hoa Trọng Dương và các vị đà chủ lập tức quỳ xuống kính cẩn nói: “Đa tạ tổ sư gia!”
Cùng lúc đó ở Lương Châu Thành.
Trên tường thành, Hoàng Thời Tiết ngẩng đầu nhìn về phía thanh bào kiếm khách đứng trên tháp lâu, chắp tay nói: “Nhị tiên sinh đang nghĩ cách giết tướng quân Tạp La Nhĩ sao?”
Ngu Thượng Nhung khoanh tay nhìn về phía tây, đầu không ngoảnh lại, chỉ đáp gọn lỏn:
“Không.”
“Vậy nhị tiên sinh nghĩ gì mà xuất thần thế?”
“Ta đang nghĩ xem vì sao Tạp La Nhĩ lại chậm chạp không chịu công kích.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Đương nhiên là vì hắn sợ.”
“Thay vì bị động phòng thủ, chẳng bằng chủ động công kích.”
“Ý của nhị tiên sinh là…?” Hoàng Thời Tiết cả kinh hỏi lại.
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh từ bên dưới bay lên tường thành, khom người bẩm báo: “Đảo chủ, thất tiên sinh gửi phi thư từ Thần Đô.”
“Có chuyện gì?”
“Vu Giáo chủ xảy ra chuyện rồi!”
Hoàng Thời Tiết trừng to mắt mắng. “Đừng nói hươu nói vượn!”
“Đây đúng là bút tích của thất tiên sinh! Đệ tử không có can đảm nói bậy nửa lời! Thất tiên sinh nói hãy chờ hắn tới.” Tên đệ tử kia vừa dâng phi thư lên vừa nói.
“Thất tiên sinh đang tiến về Lương Châu Thành, sáng sớm mai sẽ đến!”
Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, mắt vẫn nhìn về hướng dị tộc, không quay đầu lại, tiếp tục trầm mặc.
Thế nhưng gương mặt vốn mang theo nụ cười mỉm nay lại không còn chút biểu tình.
Hoàng Thời Tiết cảm thấy bầu không khí không đúng, bèn chắp tay với Ngu Thượng Nhung rồi xoay người rời đi.
Sáng sớm hôm sau.
Hoàng Thời Tiết, Giang Ái Kiếm, Lý Cẩm Y và ba vị tông chủ Vạn Độc Môn, Hoa Gian Phái, Ma Sát Tông hội tụ ở phủ tướng quân.
“Nhị tiên sinh đâu rồi?”
Một tên đệ tử khom người nói: “Nhị tiên sinh vẫn còn đứng trên tháp lâu.”
“Sớm như vậy đã ra đó đứng à?” Giang Ái Kiếm kinh ngạc hỏi.
“Nhị tiên sinh đã đứng đó suốt cả đêm.”
“Đứng cả đêm?” Hoàng Thời Tiết khẽ nhíu mày, “Đi xem một chút.”
Giang Ái Kiếm nói: “Sư phụ, người đừng làm chuyện ruồi bu, lúc này đến đó không sợ bị người ta bóc một lớp da à? Đại tiên sinh xảy ra chuyện, trong lòng nhị tiên sinh sao có thể vui vẻ nổi.”
Hoàng Thời Tiết sững sờ một lát rồi đáp: “Bọn họ không phải luôn không hợp nhau sao?”
“Đúng là không hợp, nhưng người ta vẫn là huynh đệ đồng môn mà.” Giang Ái Kiếm lừ mắt.
“Có đạo lý.” Hoàng Thời Tiết gật đầu, “Tiểu Kiếm à…”
Giang Ái Kiếm lập tức tỏ vẻ giận dỗi: “Sư phụ, xin gọi ta là Giang Ái Kiếm! Ái trong nhân ái, Kiếm trong kiếm si, nếu vẫn không được thì có thể gọi ta là đồ nhi ngoan… Người mà còn gọi ta là Tiểu Kiếm, ta lập tức rời đi!”
“Cút!” Hoàng Thời Tiết mắng, “Ngươi mà bằng được một phần vạn của Ngu Thượng Nhung thì vi sư cũng không đến nỗi khốn khổ như ngày hôm nay. Nhìn người ta xem, có tình có nghĩa, tu vi cao cường, nổi danh thiên hạ, rồi nhìn ngươi xem…”
“Sư phụ, lời này của người ta không thích nghe đâu nha, ta cũng nổi danh thiên hạ mà! Một trong tam đại Kiếm Si nổi danh tu hành giới chính là ta đó! Ta nào có bôi nhọ danh tiếng của người đâu! Người đem ta ra so sánh với hắn thật không công bằng!” Giang Ái Kiếm hầm hừ không phục.
Đúng lúc này, từ phía đông Lương Châu Thành đột nhiên xuất hiện một toà phi liễn kéo theo chiếc đuôi dài lao vụt tới.
Có lẽ do toàn lực phi hành nên Xuyên Vân phi liễn phát ra âm thanh cộng hưởng ông ông suốt cả chặng đường.
Mọi người lập tức đứng lên.
“Đến rồi!”
“Thất tiên sinh đến rồi!”
Đám người tung người bay lên thiên không. Ngay khi bọn hắn vừa mới bay lên, trước mặt đột nhiên lấp loé một đạo thân ảnh.
Thanh bào kiếm khách khoanh tay hờ hững nhìn về phía Xuyên Vân phi liễn.
“Bái kiến nhị tiên sinh.”
Đám người Vạn Độc Môn, Hoa Gian Phái và Ma Sát Tông đồng thời khom người hành lễ, nhưng Ngu Thượng Nhung chẳng hề để ý tới bọn hắn, vẫn nhìn Xuyên Vân phi liễn chằm chằm không chớp mắt.
Không bao lâu sau, Xuyên Vân phi liễn đã đến Lương Châu Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận