Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1073

Mọi người hoàn lễ. Ánh mắt Tư Vô Nhai nhìn nàng đầy phức tạp. Nhớ lại câu thơ của sư phụ, hắn khẽ hỏi: “Lạc Thời Âm?”
“Thất sư huynh.” Hải Loa mỉm cười.
“Ta từng nghiên cứu bút tích của Lạc Tuyên vô số lần, đoán chắc thế gian này không có người nào tên Lạc Thời Âm thật sự tồn tại. Không ngờ ta chỉ đoán đúng một nửa…”
“Đệ không đoán sai đâu, đến kinh đô ta sẽ kể cho đệ biết câu chuyện cụ thể. Mọi người ngồi cho vững, ta sắp tăng tốc.” Vu Chính Hải lên tiếng.
Tối hôm đó, Không Liễn tiến vào bầu trời kinh đô.
Bên trong đèn đuốc sáng trưng, đạo văn lấp lánh. Mấy chục binh sĩ thân mặc khôi giáp bay lên không trung ngăn ở trước mặt Không Liễn.
Bốn vị quốc công lập tức xuất hiện, lộ ra lệnh bài và thân phận. Đám binh sĩ đồng loạt khom người: “Cung nghênh các vị quốc công trở về.”
Bốn vị quốc công trở về Không Liễn, Vương Vận đi tới trước mặt Lục Châu nói: “Lục tiền bối, bệ hạ, hay là các vị đến phủ ta nghỉ ngơi?”
Có thể trở lại kinh đô chứng tỏ Lục tiền bối không có ý định diệt trừ bọn hắn. Vương Vận đã hiểu được tính tình Lục tiền bối, chỉ cần… biết nghe lời. So với ba vị quốc công khác, hắn càng để tâm hơn, trên đường đi đều mặc niệm câu nói này trong đầu, cảnh tỉnh bản thân mình không được làm ra chuyện gì sai lầm. Sự thật đã chứng minh, hắn làm đúng rồi.
Lý Vân Tranh đáp: “Hồi cung.”
“Vâng.” Vương Vận tuyệt không nhiều lời một câu. Không Liễn lập tức bay về phía hoàng thành.
Màn đêm buông xuống.
Sau khi đã an bài chỗ ở cho mọi người, Tư Vô Nhai và Lý Vân Tranh cùng nhau đi đến Dưỡng Sinh điện nơi Lục Châu cư ngụ.
Tư Vô Nhai còn chưa nói gì, Lý Vân Tranh đã lên tiếng bẩm báo:
“Sư công, ta đã hạ thánh chỉ, giờ ngọ ngày mai khi mặt trời lên cao sẽ triệu kiến bá quan văn võ và tám vị tướng quân cùng một vị Tiết độ sứ.”
“Đã biết.” Lục Châu tuỳ ý đáp.
“Vậy… đồ tôn cáo lui.”
Lý Vân Tranh luôn cảm thấy sư công mới thật sự là hoàng đế.
Hai người quay đầu rời khỏi Dưỡng Sinh điện. Ra đến bên ngoài, thấy hắn có tâm sự, Tư Vô Nhai mới thản nhiên nói:
“Ngươi sợ sư phụ ta chiếm đoạt hoàng vị của ngươi? Nếu sư phụ muốn, ngươi đã là người chết từ lâu. Với năng lực của người, giết sạch tất cả những kẻ chống đối há chẳng phải dễ dàng hơn là nâng đỡ ngươi thượng vị sao?”
Lý Vân Tranh giật bắn người, vội nói: “Đa tạ lão sư đã nhắc nhở.”
Tư Vô Nhai không đáp. Lý Vân Tranh chột dạ nói: “Lão sư, chuyện ngày mai ngài có nắm chắc không? Trong đám văn võ bá quan có một người rất khó xử lý.”
“Ồ?”
“Trương Nguyên Nhân là thừa tướng khi phụ hoàng còn tại vị. Trương gia có năm vị tướng quân, trăm năm trước vì thủ hộ Đại Đường mà bỏ mình, tám vị tướng quân hiện tại hầu như đều có quan hệ với Trương gia. Nếu ông ta cứ sống chết phản kháng thì chúng ta nên làm như thế nào? Ông ta vốn không sợ sinh tử, nếu giết người này sẽ đánh mất dân tâm!” Lý Vân Tranh lo lắng nói.
Tư Vô Nhai xoay người lại, chậm rãi nói: “Ngươi mới là thiên tử.”
Nói xong, Tư Vô Nhai chắp tay sau lưng rời đi, để lại thiếu niên Lý Vân Tranh đứng giữa quảng trường trống rỗng với bầu trời đêm đầy sao.
Bầu trời đêm thanh tịnh nhưng không mang theo mùi vị tươi mát thường ngày mà trộn lẫn một mùi máu tanh nồng đậm, như thể đang dự kiến cho một trận gió tanh mưa máu sắp tới.
Ngày hôm sau, khi Lục Châu còn đang tu hành thì Minh Thế Nhân đã lách mình xuất hiện trong Dưỡng Sinh điện.
“Sư phụ, xảy ra chuyện rồi.”
Lục Châu mở mắt. “Có chuyện gì?”
“Vốn tiểu hoàng đế Lý Vân Tranh đã hạ thánh chỉ triệu kiến bá quan văn võ, ai ngờ bá quan văn võ lại kéo đến hoàng cung trước. Thất sư đệ và tiểu hoàng đế đã đến Tuyên Chính điện.”
“Thất sư đệ của ngươi hẳn là có thể xử lý tốt chuyện này.”
“Đồ nhi cũng nghĩ như vậy, nhưng sự tình lại có hơi khác thường…” Minh Thế Nhân tiếp tục nói, “Sáng nay đồ nhi ra ngoài tản bộ, thấy trước cổng hoàng thành có mấy ngàn lão bách tính đứng chờ. Ngoài ra rõ ràng Hạ Hầu Sinh không ở kinh thành nhưng mười vạn ngự lâm quân lại bị điều động.”
“Ồ?” Lục Châu nhíu mày.
“Đồ nhi không phải không tin vào năng lực của thất sư đệ, nhưng Hạ Hầu Sinh có địa vị ngang với Dư Trần Thù, sao có thể là kẻ không có bản lãnh. Nếu thật sự đánh nhau thì vẫn cần có sư phụ người đến toạ trấn.”
“Ngươi nói đúng. Cùng vi sư đi một chuyến.” Lục Châu đứng dậy, cùng Minh Thế Nhân rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
Vừa đi đến cửa, hai người gặp phải Giang Ái Kiếm đang ôm Long Ngâm Kiếm đi ngang.
“Ê, tiểu tiện, ngươi đi đâu đó? Cùng chúng ta đến Tuyên Chính điện nào.” Minh Thế Nhân tiến lên tóm lấy hắn.
Giang Ái Kiếm xấu hổ cười: “Đừng nha tứ tiên sinh, nơi đó quá nhiều người, ta sợ bọn họ nhớ thương tiểu ca anh tuấn tiêu sái là ta đây.”
Lục Châu liếc nhìn Giang Ái Kiếm, thản nhiên nói: “Cùng đi.”
Giang Ái Kiếm câm nín.
Minh Thế Nhân tiến lên choàng tay lên vai hắn cười nói: “Đừng có sợ mất mật như vậy, ta sẽ bảo cẩu tử nhà ta bảo hộ ngươi.”
Giang Ái Kiếm hỏi chấm?
Còn chưa đến Tuyên Chính điện, bên ngoài quảng trường đã đứng đầy người. Đại nội cao thủ đứng chắn ở vòng ngoài, bên trong quảng trường là mấy ngàn lão bách tính đang đứng chỉnh tề.
Lục Châu không khỏi nghi hoặc. Dân chúng bình thường sao có thể tiến vào hoàng cung? Rõ ràng là có người cố ý sắp đặt. Nghĩ vậy, hắn đi thẳng về phía Tuyên Chính điện.
“Lục tiền bối!” Vương Vận lách mình xuất hiện ở trước mặt Lục Châu. “Ta đang định đi mời ngài.”
“Lý Vân Tranh đâu?” Lục Châu hỏi.
“Bệ hạ và thất tiên sinh đều ở trước đại điện. Mời ngài đi bên này…”
Ba người đi theo Vương Vận, phát hiện tất cả mọi người đang tụ tập trước cổng Tuyên Chính điện mà không vào trong. Trên bậc thang cao nhất đặt một toà long ỷ, hai bên trái phải đều có một chiếc ghế.
Không ngờ nơi này lại có nhiều người như vậy. Lục Châu đi tới, đám người Ma Thiên Các vừa định hành lễ đã thấy Các chủ phất tay ra hiệu cho bọn hắn cứ tiếp tục công việc.
Lý Vân Tranh mặc long bào ngồi trên long ỷ, quan sát toàn bộ quảng trường. Dưới hắn mấy bậc thang, Tư Vô Nhai sắc mặt thong dong, dáng đứng thẳng tắp toát ra vẻ uy nghi khí thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận